Chương 3

“Đứa bé mà mẹ từng mang thai đó, đứa bé đó! MẸ ĐÃ MANG THAI ĐỨA CON CỦA CON TRAI MẸ! ” Giọng mẹ to lên, vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà.

Mẹ bắt đầu đứng dậy, tôi sợ không biết mẹ sẽ làm gì nên tôi ôm vai mẹ để giữ mẹ lại.

Đó là lúc mẹ tát tôi, thật mạnh. Phải. Mẹ tát vào mặt tôi rất mạnh. Tiếng tát nghe không to như tiếng mẹ nói, nhưng chúng không đau như nhau. Những cái tát đã làm tôi bị văng trở lại trong ghế, hai mắt tôi mờ đi vì nước mắt. Không quá nhiều cái tát, nhưng hành động đó như một công tắc để cho những giọt nước mắt cảm xúc của tôi tuôn trào ra ngoài.

Cùng những cái tát đó đã làm cho mẹ bình tĩnh một cách thật kỳ lạ và kỳ quái. Cứ như thể có điện chạy qua tiếng sét của cú tát và thải bỏ tất cả ra đằng sau nó.

“Con có sao không? ” Mẹ hỏi với môt giọng tỉnh táo.

“Con không sao” Tôi nói, xoa xoa vào mặt mình và không nhìn mẹ.

“Có ai thấy chuyện đó không? ” Mẹ chỉ vào điện thoại của tôi.

“Không. Đó là lần đầu tiên mà con xem nó”

“Tại sao con lại quay cái cảnh dơ bẩn đó? Tại sao con giữ nó? ”

“Con đoán là nó quan trọng. Cũng giống như con chưa từng chứng minh một điều gì đó trong hàng trăm năm”

“Chứng minh rằng nó là của con chứ gì? ”

Mẹ không còn hỏi nhiều vì đã biết nguyên nhân. Mẹ nhìn ra xa khi nói chuyện.

“Dạ, con nghĩ vậy”

“Tuấn! Tại sao? Tại sao con làm vậy? ”

“Tại vì con muốn cho mẹ và ba được hạnh phúc. Để có một đứa con khác mà ba mẹ khao khát đã lâu lắm rồi. Và con nghĩ là mọi thứ sẽ tuyệt vời. Ba sẽ tự hào còn mẹ sẽ hát hò suốt ngày khi mẹ… ”

“Mang thai” Mẹ nói thay tôi.

“Con không muốn mẹ phải thất vọng một lần nữa, giống như luôn như vậy sau khi đã cố gắng. Mẹ đã buồn chán quá lâu rồi, mẹ à. Khi con nhìn thấy cái lọ của ba… tất cả xảy ra trước khi con kịp suy nghĩ điều gì”

“Con nói vậy mà nghe được sao Tuấn? Con không biết suy nghĩ gì cả! Con không hề nghĩ đến mọi hậu quả của nó, những tác động về mặt đạo đức trong chuyện này”

“Con thấy ba rời khỏi đó, vậy là con thực hiện quyết định ngay. Giờ thì con biết là sai trái rồi. Giờ thì mọi thứ đã trở nên tệ hại, quá tệ hại”

“Ba con không bao giờ, không bao giờ được biết chuyện này. Nó sẽ làm hại ông ta vì là một người đàn ông mà. Con có hiểu không? ”

“Dạ, tất nhiên là con hiểu. Con biết ba mà. Đó là lý do tại sao mà con nghĩ mình đã làm một việc tốt khi nhìn thấy ba rất hạnh phúc. Giờ thì ba cũng đang hạnh phúc khi nghĩ rằng nó sẽ có kết quả trở lại. Ổng tin chắc là sẽ hiệu quả bởi một số phép lạ như lần trước vì những gì bị lấy đi sau tai nạn của mẹ”

Mẹ nghĩ ngợi về những câu nói của tôi một hồi thật lâu, còn tôi thì im lặng vì không muốn làm gián đoạn mẹ. Cuối cùng, mẹ nói:

“Đưa cho mẹ điện thoại của con rồi về phòng con chờ, đến khi mẹ bảo con ra ngoài. Mẹ cần phải xử lý chuyện này”

Tôi đưa điện thoại cho mẹ và nói:

“Con xin lỗi mẹ” Tôi chắc rằng đây không phải là lần cuối tôi nói câu này trong vài ngày tới.

Ngồi trong phòng mình trong một tiếng rưỡi đồng hồ dường như là bất tận, trừ khi tôi xem thể thao hoặc chơi trò chơi điện tử. Nhưng tôi cứ ngồi và suy nghĩ suốt thời gian đó, thậm chí không di chuyển.

Tôi nghĩ về mẹ và đứa con của tôi trong bụng mẹ. Tôi nghĩ về ba khi ba cho rằng nó là con của ba trong bụng mẹ. Tôi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ không thể giấu ba chuyện này. Tôi nghĩ đến người cha tội nghiệp của tôi, ông ta cảm thấy thế nào nếu biết con trai ổng nghĩ rằng ổng quá yếu không đáng mặt đàn ông, rằng ổng không thể thụ thai cho người đàn bà của mình.

“Tuấn! Tuấn ơi! ”

“Dạ. Gì đó mẹ? ” Tôi mở hé cửa và nói vọng ra ngoài.

“Ra đây ngồi với mẹ trong nhà bếp nè” Giọng mẹ gần như bình thường trở lại rồi.

“Mặt con ra sao rồi? ”

Mẹ đưa tay lên cằm tôi và kéo xuống đến khi cái mảng màu hồng sáng trên má tôi phẳng ra cho mẹ nhìn.

“Con ổn mà. Không đau đâu” Tôi nói láo.

“Vậy thì, mẹ không đánh mạnh hơn một lần” Mẹ nói.

Mẹ ngồi xuống khoanh tay lại và nhìn tôi một hồi lâu. Điện thoại của tôi để trên bàn ăn giữa hai mẹ con tôi. Thế rồi mẹ cũng lên tiếng:

“Từ lúc con vào phòng con, mẹ nhìn nhận chuyện này một cách rất tức giận. Kèm theo đó là sự kinh tởm, thật là kinh tởm. Cực kỳ đáng xấu hổ. Nó làm cho mẹ muốn bệnh, làm cho mẹ muốn phát điên lên”

“Con biết chứ mẹ. Giờ thì con hiểu rồi và không biết có gì ở trong con đã làm cho con điên lên trong ngày hôm đó. Con chỉ biết làm những gì bị thôi thúc trong khoảnh khắc đó. Con đã tự phán xét mình hàng trăm lần, nhưng khi mẹ có bầu thì con nghĩ là con đã làm một việc đúng đắn”

Bình luận

Để lại bình luận