Chương 3

: Bí Mật Vỡ Tan Dưới Ánh Đèn

Đêm hôm ấy, căn phòng của Minh Anh ngập trong thứ ánh sáng đỏ rực từ chiếc đèn LED cô cố ý đặt nghiêng để tạo hiệu ứng mờ ảo. Cô ngồi trên chiếc ghế bọc nhung, đôi chân thon dài vắt chéo đầy kiêu kỳ, mặc một bộ đồ lót ren đen mỏng tang ôm sát lấy cơ thể hoàn mỹ. Webcam đã được bật, và dòng chữ “Cherry Pink đang trực tuyến” vừa hiện lên, lập tức hàng loạt bình luận từ khán giả tràn vào như thác lũ. “Hôm nay em sexy quá!” “Cởi ra đi, anh donate ngay 2000 xu!” Minh Anh khẽ cười, đôi môi đỏ mọng cong lên đầy quyến rũ. “Các anh cứ bình tĩnh, đêm nay em sẽ làm các anh hài lòng, nhưng phải xứng đáng nhé,” cô nói, giọng ngọt ngào pha chút trêu chọc.

Cô đứng dậy, xoay người chậm rãi để ánh sáng hắt lên từng đường cong mềm mại. Chiếc áo lót ren trượt nhẹ xuống vai, để lộ làn da trắng mịn như ngọc và bầu ngực căng tròn lấp ló sau lớp vải mỏng. Một tay cô khẽ vuốt dọc theo eo, kéo váy xuống thêm chút nữa, vừa đủ để cặp mông tròn trịa hiện ra, căng mọng như trái đào chín. Tiếng chuông donate vang lên liên tục, mỗi lần là một lời khen ngợi hay một yêu cầu táo bạo hơn. “Rên cho anh nghe đi, anh gửi thêm 5000 xu!” – một người xem hào phóng nhắn. Minh Anh liếc qua màn hình, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch. “5000 xu cơ à? Được thôi, anh chờ em chút nhé,” cô thì thầm, giọng điệu đầy khiêu khích.

Cô ngồi xuống giường, đôi chân dang rộng một cách cố ý, để webcam bắt trọn từng chi tiết. Tay cô chậm rãi lướt qua lớp ren mỏng nơi ngực, ngón tay khẽ bóp nhẹ bầu ngực căng đầy, đầu nhũ hoa cứng lại dưới sự kích thích của chính cô. Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ đôi môi cô, mềm mại nhưng đầy nhục cảm: “Ưm… các anh thích nghe thế này không?” Tiếng chuông donate lại vang lên, lần này là 7000 xu từ một khán giả cuồng nhiệt. “Rên to hơn đi, anh muốn nghe em đê mê!” – bình luận hiện lên, kèm theo số tiền lớn khiến tim Minh Anh đập nhanh hơn.

Cô nghiêng người về phía trước, để mái tóc dài xõa xuống che đi một bên mặt, tạo vẻ bí ẩn đầy cuốn hút. “Các anh làm em nóng quá rồi đấy,” cô nói, rồi ngả người ra sau, tay lần xuống dưới, chạm vào vùng nhạy cảm qua lớp ren mỏng. Một tiếng rên lớn hơn vang lên, dâm đãng và kéo dài, như thể cô đang chìm vào khoái cảm thực sự: “A… anh ơi, em không chịu nổi nữa rồi…” Cơ thể cô khẽ run lên theo nhịp tay, đôi chân giang rộng hơn, để lộ đường cong hoàn hảo dưới ánh đèn đỏ. Màn hình nhấp nháy liên tục với những lời khen ngợi và donate, số tiền tăng lên chóng mặt. Minh Anh biết mình đang ở đỉnh cao của sự kiểm soát – cô nắm giữ từng ánh mắt, từng trái tim của những người đàn ông xa lạ kia.

Nhưng ngay lúc ấy, khi cô vừa nhắm mắt, ngửa cổ ra sau để phát ra một tiếng rên thật dài, đầy phê pha – “Ứ… em sướng quá…” – thì một âm thanh khô khốc vang lên. Cánh cửa phòng bật mở, không chút báo trước. Minh Anh giật mình, quay đầu lại, và trái tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy bóng dáng mẹ mình, bà Hoa, đứng sững ở ngưỡng cửa.

Bà Hoa đẩy cửa bước vào, tay vẫn cầm chiếc khay đựng cốc nước cam mà bà định mang lên cho con gái. Nhưng khay ấy rơi xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên trong không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Đôi mắt bà mở to, gương mặt hiền hậu thường ngày giờ trắng bệch như tờ giấy. Trước mặt bà là cảnh tượng không thể tin nổi: cô con gái út yêu quý của mình, đứa con mà bà luôn tự hào vì ngoan ngoãn, học giỏi, đang ngồi đó với cơ thể gần như trần trụi, đôi chân dang rộng trước một chiếc webcam sáng đèn, và những âm thanh dâm dục vừa phát ra từ chính miệng nó.

“Minh Anh… con… con đang làm gì vậy?” Giọng bà Hoa run rẩy, như thể bà không muốn tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Bà bước tới một bước, rồi dừng lại, tay ôm lấy ngực như để kìm nén cơn đau đang dâng lên trong lồng ngực. Minh Anh hoảng loạn, vội kéo chăn che người, nhưng ánh mắt cô không dám nhìn thẳng vào mẹ. “Mẹ… mẹ nghe con giải thích…” cô lắp bắp, giọng lạc đi, bàn tay run rẩy tắt webcam nhưng màn hình vẫn sáng, những bình luận từ khán giả vẫn nhảy lên không ngừng: “Sao dừng vậy? Tiếp đi em!” “Ai vừa vào thế?”

Bà Hoa không nói gì thêm, nhưng ánh mắt bà chuyển từ sốc sang đau đớn, rồi cuối cùng là sự tức giận pha lẫn thất vọng. Bà nhìn vào chiếc laptop, nơi những dòng chữ tục tĩu và số tiền donate vẫn hiện rõ, rồi nhìn lại con gái mình – một Minh Anh mà bà không còn nhận ra. “Đây là bài tập nhóm mà con nói sao? Đây là thứ con làm mỗi đêm sao?” Giọng bà nghẹn lại, như thể mỗi từ thốt ra đều là một nhát dao đâm vào tim bà.

Minh Anh cúi đầu, tóc che đi gương mặt giờ đã đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi. Cô muốn giải thích, muốn nói rằng đây chỉ là cách cô kiếm tiền, cách cô tìm kiếm tự do, nhưng lời nào cũng nghẹn lại trong cổ họng. Cô cảm thấy cơ thể mình như co lại dưới ánh mắt của mẹ, sự quyến rũ và tự tin của Cherry Pink tan biến, chỉ còn lại một cô gái nhỏ bé, yếu đuối trước sự thật vừa bị phơi bày.

Bà Hoa quay người, bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào, để lại Minh Anh ngồi đó, chăn vẫn quấn quanh người, hơi thở dồn dập. Tiếng bước chân mẹ xa dần, nhưng mỗi bước là một nhát búa giáng vào tâm trí cô. Cô biết, từ giây phút này, cuộc sống hai mặt của cô đã sụp đổ hoàn toàn.

Bình luận

Để lại bình luận