Chương 3

Ông Hùng lúc này đã đặt điện thoại xuống, ông nhìn vợ và con trai một cách thờ ơ. “Hai mẹ con làm trò gì thế? Ăn uống đi chứ, thức ăn nguội hết bây giờ.” Ông cằn nhằn.

Hoàng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh lóe lên trong giây lát khi nhìn về phía bố, rồi lại dịu dàng ngay lập tức khi quay lại với mẹ. “Bố, mẹ hơi mệt thôi ạ. Con đang giúp mẹ thư giãn một chút.”

Ông Hùng “hừ” một tiếng, rồi lại cầm điện thoại lên, tiếp tục thế giới của mình. Nam vẫn dán mắt vào màn hình máy tính bảng, còn Thư thì đang nhếch mép cười khúc khích với một video trên TikTok. Không ai trong số họ nhận ra điều bất thường đang diễn ra ngay trước mắt mình. Họ quá bận rộn với cuộc sống riêng, quá quen thuộc với sự tận tâm của Hoàng dành cho mẹ, mà quên mất rằng sự tận tâm đó đôi khi có thể ẩn chứa một thứ gì đó vượt quá giới hạn thông thường.

Hoàng lại thì thầm vào tai mẹ: “Mẹ, mẹ đang cảm thấy rất thoải mái, rất bình yên phải không? Mọi lo lắng đều tan biến hết rồi…”

Bà Mai khẽ gật đầu, khuôn mặt bà trở nên giãn ra, không còn vẻ căng thẳng. Môi bà khẽ mấp máy nhưng không thành lời. Hơi thở của bà trở nên sâu và đều hơn, như người đang chìm vào giấc ngủ.

`Đúng vậy… yên bình quá… Mình muốn ngủ… muốn ngủ mãi thôi…`

“Mẹ sẽ chỉ nghe lời con. Mọi điều con nói, mẹ đều sẽ thực hiện theo, mẹ hiểu không?” Hoàng nói, giọng cậu mang theo một sự kiên quyết, một mệnh lệnh không thể cưỡng lại. “Dù con nói gì, dù con yêu cầu gì, mẹ cũng sẽ làm theo mà không hề nghi ngờ, không hề phản kháng. Mẹ sẽ tin tưởng con tuyệt đối, mẹ có đồng ý không?”

Bà Mai không trả lời bằng lời nói, nhưng đầu bà lại khẽ gật thêm một cái, như một con búp bê bị điều khiển bởi một sợi dây vô hình. Đồng tử của bà giãn ra, ánh mắt trở nên trống rỗng.

Hoàng nhìn bà Mai, một tia đắc thắng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm. Cậu đã thành công bước đầu. Cậu biết rằng, đây chỉ là khởi đầu. Bà Mai, người mẹ luôn hết mực yêu thương và chăm sóc cậu, giờ đây đã nằm gọn trong bàn tay cậu, một con búp bê bằng xương bằng thịt, sẵn sàng thực hiện mọi mệnh lệnh, mọi dục vọng đen tối nhất mà Hoàng ấp ủ.

Hoàng khẽ vỗ nhẹ lên má mẹ, một hành động âu yếm, nhưng lại ẩn chứa sự chiếm đoạt. “Được rồi, mẹ. Giờ thì mẹ hãy mở mắt ra, và tiếp tục bữa ăn nhé. Mẹ sẽ cảm thấy khỏe khoắn hơn rất nhiều.”

Bà Mai từ từ mở mắt. Ánh mắt bà vẫn có chút mơ màng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Khuôn mặt bà vẫn hơi xanh xao, nhưng đã không còn vẻ mệt mỏi như trước. Bà cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không nhớ bất kỳ điều gì vừa xảy ra. Bà không nhớ mình đã buồn ngủ thế nào, cũng không nhớ những lời thì thầm của Hoàng. Bà chỉ cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, như vừa trút được một gánh nặng vô hình.

“Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ?” Hoàng hỏi, ánh mắt vẫn không rời bà.

“À… mẹ thấy khỏe hơn nhiều rồi, con trai ạ,” bà Mai mỉm cười, một nụ cười thật tươi, như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra. “Con làm mẹ thấy dễ chịu hẳn. Con trai của mẹ thật là biết quan tâm.”

Hoàng cũng mỉm cười, một nụ cười ấm áp như bao đứa con trai hiếu thảo khác. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt cậu, một ngọn lửa tham vọng vừa được nhen nhóm, rực cháy dữ dội. Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Và cậu biết, cậu sẽ chơi nó đến cùng.

Ánh trăng lạnh lẽo rọi qua tấm rèm cửa sổ, vẽ lên sàn nhà những mảng sáng bạc tĩnh mịch. Hoàng nằm trên giường, đôi mắt mở thao láo nhìn trần nhà, tâm trí cậu không ngừng tái hiện lại cảnh tượng bữa tối vừa rồi. Cảm giác đắc thắng vẫn còn vẹn nguyên, ấm nóng lan tỏa trong lồng ngực. Bà Mai, người mẹ luôn cương trực, mẫu mực của cậu, đã ngoan ngoãn làm theo lời cậu, chìm đắm trong trạng thái thôi miên mà không hề hay biết. Đó chỉ là một thử nghiệm nhỏ, một bước đi đầu tiên, nhưng đủ để Hoàng nhận ra sức mạnh to lớn của thứ kiến thức cấm kỵ mà cậu đã dày công tìm hiểu.

Bình luận

Để lại bình luận