Chương 3

Bờ môi cong, đầy đặn đặc trưng cùng nụ cười rạng rỡ càng làm tôn lên vẻ đẹp mặn mà, đầy nữ tính.

Bà có một thân hình cân đối, quyến rũ với bờ vai trần gợi cảm, mỗi khi bà cúi xuống, đường cong mềm mại của bà lại thấp thoáng sau lớp áo.

Làn da căng mịn, vóc dáng thon gọn và phong thái tự tin, yêu đời giúp bà duy trì danh xưng “bông hồng lửa không tuổi”.

Vẻ đẹp của bà là sự kết hợp giữa nét quyến rũ bẩm sinh và sự viên mãn, tự tại của người phụ nữ từng trải.

Đối với Phúc Minh, bà không chỉ là nhũ mẫu, mà còn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời, là bức tường thành vững chắc che chở hắn trong cung cấm đầy rẫy hiểm nguy.

Thế nhưng, đêm nay, bức tường thành ấy sẽ phải đối mặt với một thử thách chưa từng có.

“Nhũ mẫu, người lại đây.” Phúc Minh cất tiếng, giọng nói vẫn còn nét trẻ con nhưng mang một sự trầm tĩnh lạ thường.

Bích Hà giật mình, đặt khay trà xuống bàn, nhanh chóng tiến đến bên hắn.

“Hoàng tử mệt mỏi sao?

Con vừa đi dạo Ngự Hoa Viên về, thời tiết bắt đầu se lạnh rồi.” Bà cúi xuống, đưa tay chạm nhẹ lên trán hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cậu.

Ánh mắt bà đầy ắp sự dịu dàng và lo lắng.

Hắn lắc đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi bà.

“Không mệt, chỉ là… ta có một vài điều muốn hỏi Nhũ mẫu.”

Bích Hà mỉm cười hiền hậu.

“Hoàng tử cứ hỏi, Nhũ mẫu sẽ giải đáp.” Bà không biết rằng, những câu hỏi sắp tới sẽ không giống bất kỳ điều gì hắn từng hỏi trước đây.

“Nhũ mẫu, người có biết… phụ hoàng và Thục Phi thường làm gì khi họ ở một mình không?” Hắn nói, giọng điệu hồn nhiên đến mức khiến Bích Hà rợn người.

Nụ cười trên môi bà tắt hẳn.

Bà đứng thẳng dậy, nét mặt bỗng trở nên nghiêm nghị.

“Hoàng tử còn nhỏ, không nên hỏi những chuyện như vậy.

Đó là chuyện của người lớn, không phù hợp với lứa tuổi của con.”

Phúc Minh không nao núng.

Hắn ngước nhìn bà, đôi mắt đen láy như xoáy sâu vào tâm can.

“Nhưng ta thấy họ rất vui vẻ, Nhũ mẫu.

Ta thấy Thục Phi nương nương múa, rồi phụ hoàng ôm nàng, rồi… rồi họ làm những điều mà ta chưa từng thấy bao giờ.

Tay họ chạm vào nhau, môi họ chạm vào nhau… Nhũ mẫu, đó có phải là cách để người ta thể hiện tình yêu không?

Và, nếu là tình yêu, thì tại sao ta không thể?” Hắn ngây thơ hỏi, nhưng mỗi lời nói lại chứa đựng một lưỡi dao sắc bén, cắt vào tâm trí Bích Hà.

Bà lùi lại một bước, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Sự ngây thơ của hắn càng khiến những lời này trở nên nguy hiểm hơn.

“Hoàng tử, đó… đó là… chuyện riêng tư của Hoàng đế và Thục Phi.

Con không được phép… bắt chước.” Bà lắp bắp, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Ý nghĩ về cảnh tượng mà Phúc Minh miêu tả, và viễn cảnh hắn muốn áp dụng nó với bà, khiến bà kinh hoàng.

Bà là nhũ mẫu của hắn, người đã nuôi dưỡng hắn.

Luân thường đạo lý, phép tắc trong cung, tất cả đều cấm kỵ điều này.

Nhu cầu tình cảm của bà bấy lâu nay đã bị chôn vùi dưới lớp vỏ bọc của bổn phận và sự cô đơn, nhưng giờ đây, lời nói của Phúc Minh như một chiếc chìa khóa vặn mở ổ khóa đã hoen gỉ.

Bà cảm thấy một sự bất hòa nhận thức sâu sắc.

Những gì hắn gợi ý hoàn toàn trái ngược với mọi giá trị mà bà đã được dạy dỗ, mọi nguyên tắc mà bà đã giữ gìn suốt đời.

“Nhưng tại sao lại không thể, Nhũ mẫu?” Phúc Minh đứng dậy, tiến lại gần bà hơn, vẻ ngoài nhỏ bé của hắn bỗng trở nên áp đảo.

“Nếu tình yêu là sự kết nối sâu sắc nhất giữa hai tâm hồn, thì hà cớ gì phải giới hạn nó bởi những quy tắc cứng nhắc?

Nhũ mẫu đã luôn yêu thương ta như con ruột, ta cũng coi Nhũ mẫu như người mẹ thứ hai.

Chẳng lẽ, tình yêu ấy không đủ lớn để khám phá những giới hạn mới?

Chẳng lẽ, Nhũ mẫu không muốn… cảm nhận sự vui vẻ mà ta đã thấy sao?” Hắn dừng lại, đưa bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ lên cánh tay bà.

Cảm giác ấm áp từ làn da non nớt của hắn lan tỏa, nhưng lại khiến bà rùng mình.

Bích Hà bỗng cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Ánh mắt hắn, dù còn nhỏ tuổi, nhưng lại ẩn chứa một sự từng trải đến đáng sợ, một dục vọng cháy bỏng mà bà chưa từng thấy ở bất kỳ đứa trẻ nào.

Bà nhìn hắn, lòng tràn ngập sự giằng xé.

Một mặt, bà là nhũ mẫu, phải bảo vệ sự trong trắng và ngây thơ của hắn.

Một mặt, bà yêu hắn, và những lời hắn nói, dù sai trái đến đâu, lại chạm đến một khao khát sâu kín trong bà.

Một người phụ nữ như bà, đã qua thời xuân sắc, sống trong cung cấm lạnh lẽo, bao nhiêu tình cảm đã dồn hết cho đứa bé này, và bao nhiêu nhu cầu đã bị kìm nén?

Hắn đang thao túng tâm lý bà một cách tinh vi, sử dụng tình yêu mà bà dành cho hắn như một vũ khí.

“Hoàng tử… Con nói vậy là có ý gì?” Giọng bà khẽ run, sự phản kháng dần yếu đi.

Bà đang ở trên bờ vực của sự hợp lý hóa, tìm kiếm một lý do để xoa dịu nỗi bất hòa nội tâm.

“Ta… ta chỉ là một nhũ mẫu hèn mọn.

Làm sao có thể…”

Phúc Minh cắt lời bà, giọng nói đầy thuyết phục, như một nhà triết học đang giảng giải một chân lý mới.

“Nhũ mẫu không hèn mọn.

Nhũ mẫu là người phụ nữ xinh đẹp và quan trọng nhất đối với ta.

Phụ hoàng có Thục Phi, nhưng ta có Nhũ mẫu.

Chẳng lẽ, tình yêu của Nhũ mẫu dành cho ta không sánh bằng tình yêu của Thục Phi dành cho phụ hoàng sao?

Bình luận

Để lại bình luận