Chương 3

Diệp Tiểu Thiên im lặng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Huyết Ảnh Môn tái xuất, đây là một thử thách lớn cho Diệp gia và cả giang hồ. Nhưng đồng thời, cũng là một cơ duyên để hắn bước ra khỏi giới hạn của gia tộc, rèn luyện bản thân trên con đường võ đạo đầy gian nan, hiểm trở. “Ta hiểu rồi. Cảm ơn Sở cô nương đã đích thân mang tin tức này đến. Diệp gia chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Sở Thanh Hằng khẽ mỉm cười, nụ cười ẩn chứa nhiều ý vị. “Diệp thiếu chủ quả nhiên là người có khí phách. Vậy, Thanh Hằng xin cáo từ. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Nàng đứng dậy, khoác lại mũ sa, che đi một nửa dung nhan tuyệt sắc. Hoàng Phúc đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng bước đi. Khi nàng ngang qua, một làn gió nhẹ mang theo mùi hương của nàng lướt qua hắn, càng khiến dục vọng trong lòng hắn bùng cháy dữ dội. Hắn cảm thấy côn thịt mình đang run rẩy, khó chịu và căng cứng sau lớp quần vải thô. Hắn vội vã nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng uyển chuyển của Sở Thanh Hằng cho đến khi nàng khuất dạng. Nàng ta thật sự là một yêu tinh, một hồ ly mị hoặc, Hoàng Phúc thầm nghĩ, không hổ danh là “Hồ Ly Tiên Tử”.

Diệp Tiểu Thiên tiễn Sở Thanh Hằng ra cửa, sau đó quay trở lại thư phòng, gương mặt vẫn còn đăm chiêu. Huyết Ảnh Môn… đây không phải là một đối thủ dễ đối phó. Hắn sẽ phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng cho cuộc hành trình sắp tới. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi khu vườn, soi rõ từng phiến lá trúc khẽ đung đưa trong gió. Đêm nay, Diệp Tiểu Thiên biết mình sẽ có nhiều điều phải suy nghĩ.

Diệp Tiểu Thiên trở lại thư phòng, màn đêm đã buông dày đặc. Ánh nến vàng vọt hắt bóng, in hình dáng hắn lên bức tường, như một bức thủy mặc buồn thảm và cô độc. Huyết Ảnh Môn. Ba chữ đó như khắc sâu vào tâm trí hắn, mang theo một nỗi lo lắng mơ hồ, nhưng cũng ẩn chứa một khát khao không tên. Giang hồ bao la, cạm bẫy trùng trùng, nhưng cũng là nơi rồng cuộn hổ ngồi, nơi các anh hùng hào kiệt vẫy vùng, nơi những cơ duyên lớn lao ẩn mình trong hiểm nguy. Hắn là thiếu chủ Diệp gia, không thể mãi mãi an phận thủ thường, ẩn mình trong vòng bảo hộ của tổ ấm. Đây chính là lúc để hắn chứng minh giá trị của bản thân, không chỉ là người thừa kế một thế gia, mà còn là một thiếu niên có khí phách, có trách nhiệm với giang hồ.

Hắn ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim, tay khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt xa xăm nhìn ra khoảng không vô định. Diệp gia vốn có tiếng tăm, nhưng so với những đại môn phái khác, vẫn còn thiếu đi một chút uy danh tuyệt đỉnh, một chút khí phách chấn thiên hạ. Huyết Ảnh Môn tái xuất, ắt hẳn sẽ mang theo một cơn phong ba bão táp. Chúng tìm kiếm “bí bảo hoặc công pháp cổ xưa”, điều đó càng khiến tình hình trở nên phức tạp. Liệu thứ đó là gì mà có thể khiến một tà giáo khét tiếng phải chìm vào im lặng bấy lâu, nay lại trỗi dậy với dã tâm ngút trời? Diệp Tiểu Thiên tự hỏi, trong vũ trụ Cửu Châu mênh mông này, rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật cổ xưa mà người đời chưa từng hay biết?

Tâm trí hắn miên man suy nghĩ, rồi bất chợt, một nỗi lo lắng thầm kín lại trỗi dậy, len lỏi vào từng tế bào. Hắn nhớ lại lời Sở Thanh Hằng, nhớ lại vẻ đẹp kiều diễm, mê hoặc của nàng “Hồ Ly Tiên Tử” ấy. Dù đã có vô số mỹ nhân vây quanh, định sẵn là “diễm phúc” của đời hắn, nhưng cái sự tự ti về nhục căn của mình vẫn như một chiếc gai đâm sâu vào tâm can. Hắn là nam nhi đại trượng phu, là thiếu chủ một gia tộc danh tiếng, nhưng lại mang trong mình một khiếm khuyết khó nói. Nhục căn của hắn, dù đã cố gắng vận dụng công pháp gia truyền để cường hóa, nhưng vẫn chẳng thể to lớn hơn bao nhiêu so với một nam nhân bình thường, thậm chí còn có phần nhỏ hơn so với những gì hắn từng nghe kể về những dũng sĩ lừng danh. “Thanh Phong Quyết” có thể giúp hắn cường thân kiện thể, tăng cường chân khí, nhưng lại chẳng thể cải thiện được nỗi khổ tâm này. Mỗi khi tưởng tượng đến cảnh ân ái mặn nồng với các hồng nhan tương lai, hắn lại lo lắng. Liệu hắn có thể thực sự mang lại khoái cảm tột đỉnh cho những tuyệt thế giai nhân ấy không, hay chỉ khiến họ thất vọng, hụt hẫng? Hắn biết, trong giang hồ, sức mạnh võ học là quan trọng, nhưng sự thỏa mãn trong phòng the cũng là một phần quan trọng để giữ chân mỹ nhân. Một sự thất bại trong phương diện đó, đối với một nam nhân kiêu ngạo như hắn, là điều không thể chấp nhận. Hắn khẽ thở dài, cố gắng xua đi những suy nghĩ miên man. Hiện tại, chuyện giang hồ là trên hết. Hắn cần phải tập trung, rèn luyện bản thân, để trở thành một thiếu chủ xứng đáng với trọng trách mà Diệp gia giao phó, để bảo vệ những người thân yêu và cả mảnh đất Diệp gia trang này. Hắn thầm quyết định, ngày mai, hắn sẽ triệu tập các trưởng lão, bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch đối phó với Huyết Ảnh Môn.

Bình luận

Để lại bình luận