Chương 3

Tên thương nhân bắt đầu thúc hông mạnh bạo, từng cú đâm đều sâu và dứt khoát. Tiếng da thịt va chạm “bành bạch” vang vọng khắp căn phòng tồi tàn. Mùi mồ hôi, mùi rượu, mùi dục vọng hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí hỗn loạn và dơ bẩn. Mị Nhi nhắm chặt mắt, cắn môi đến bật máu. Nàng cảm thấy mình đang bị biến thành một món đồ chơi thực sự, bị chà đạp, bị lạm dụng bởi một kẻ hạ tiện, và chính cái cảm giác đó lại khiến âm hộ nàng co rút dữ dội, tiết ra nhiều dịch lỏng hơn, bao bọc lấy dương vật của hắn ta.

“Thích không? Này! Có phải là sướng lắm không?” Tên thương nhân thở hổn hển, vỗ mạnh vào cặp mông tròn trịa của nàng, đồng thời thúc mạnh hơn, khiến Mị Nhi bật lên một tiếng rên rỉ kéo dài, cơ thể nàng run rẩy không ngừng. Nàng cảm thấy một cơn sóng khoái cảm đang cuộn trào trong sâu thẳm cơ thể, từ vùng bụng dưới lan tỏa khắp toàn thân. Lý trí nàng cố gắng bám víu vào chút thể diện cuối cùng, nhưng bản năng nguyên thủy lại đang chiếm thế thượng phong. Mị Nhi không thể ngăn được tiếng rên dâm đãng thoát ra khỏi cổ họng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng mất kiểm soát.

Nàng là Nữ Đế, nhưng trong khoảnh khắc này, nàng chỉ là Mị Nhi, một vũ nữ bị dâm ô, bị chiếm đoạt. Cảm giác bị thống trị, bị làm nhục này, quả thực đã mang lại cho nàng một sự giải thoát tột đỉnh khỏi gánh nặng của ngai vàng. Nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà ẩm mốc, cảm thấy mình đang trôi vào một vực sâu không đáy của dục vọng và tội lỗi, nhưng nàng lại không hề muốn quay đầu. Có lẽ, đây chính là số phận mà nàng tự mình lựa chọn.

Tiếng thúc hông của tên thương nhân càng lúc càng mạnh bạo, dồn dập như bão táp. Mị Nhi cảm thấy dương vật của hắn ta đâm vào tận cùng, chạm đến tử cung, mỗi lần đều khiến một luồng điện giật chạy khắp cơ thể nàng, từ đầu ngón chân đến tận đỉnh đầu. Âm hộ nàng co rút liên tục, như muốn giữ chặt lấy thứ đang xâm chiếm bên trong. Nàng không thể ngừng rên rỉ, những tiếng “a… a… sâu quá… ưm… mau lên… nhanh hơn nữa…” thoát ra không ngừng, một bản năng nguyên thủy đã hoàn toàn chiếm lấy nàng.

“Thích lắm đúng không? Tiện nhân! Miệng thì nói không nhưng cơ thể thì thành thật quá nhỉ?” Tên thương nhân gầm gừ, đôi mắt đỏ ngầu vì dục vọng, hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống ngực nàng, rồi cúi xuống cắn mút đầu nhũ hoa đang cương cứng. “Đúng là con điếm! Vẫn còn nói cứng sao? Để lão gia dạy dỗ ngươi!”

Sự thô tục, bẩn thỉu này khiến lý trí của Nữ Đế muốn bùng nổ vì phẫn nộ, nhưng cơ thể Mị Nhi lại vặn vẹo điên cuồng, đáp lại mọi hành động sỉ nhục bằng những đợt khoái cảm dâng trào. Nàng biết mình đang sa ngã, nhưng nàng không thể dừng lại. Khoái cảm này quá mãnh liệt, quá giải thoát. Nàng cắn chặt môi, mắt trợn ngược, một lần nữa cảm thấy cơn sóng cao trào đang ập đến.

“A… a… a… không… không được… nhanh quá… ưm…!” Mị Nhi hét lên trong vô vọng, toàn thân co giật dữ dội. Âm hộ nàng thắt chặt lấy dương vật của hắn ta, hút lấy từng dòng tinh hoa. Một chất lỏng ấm nóng trào ra từ hạ thể nàng, lan khắp đùi non. Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự giải thoát tột cùng đến vậy, một sự vỡ vụn đầy hoang dại mà nàng chưa từng biết đến. Cơn cao trào kéo dài, khiến nàng mất hết sức lực, chỉ còn lại những tiếng thở hổn hển đứt quãng.

Tên thương nhân cũng rên lên một tiếng mãn nguyện, rút mạnh dương vật ra khỏi cơ thể nàng, bắn ra dòng tinh dịch đặc quánh lên bụng và đùi Mị Nhi. Hắn ta nằm vật ra bên cạnh, thở dốc, cả cơ thể béo ị run rẩy vì mệt mỏi. Hắn không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào cặp mông trần trụi của nàng một cách chiếm hữu, rồi lập tức chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy khò khò vang vọng khắp căn phòng tồi tàn.

Mị Nhi nằm bất động trên giường, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Cơ thể nàng đau nhức, rã rời, nhưng trong sâu thẳm lại là một cảm giác trống rỗng đến lạ. Chất lỏng ấm nóng vẫn còn vương vãi trên da thịt, nhắc nhở nàng về sự thô bạo vừa rồi. Nàng cảm thấy ghê tởm bản thân, nhưng đồng thời, một khao khát mới lại nhen nhóm. Cái cảm giác bị khuất phục, bị biến thành công cụ thỏa mãn của một phàm nhân thấp kém này, đã kích thích một phần bản năng đen tối nhất trong nàng.

Nàng khẽ đưa tay lên chạm vào dòng tinh dịch khô dính trên bụng, một cảm giác nhơ nhớp dâng lên. Với tu vi Đại Thừa cảnh, nàng có thể dễ dàng thanh tẩy mọi thứ, nhưng nàng không làm. Nàng muốn giữ lại cảm giác dơ bẩn này, như một lời nhắc nhở về những gì nàng đã trải qua, về sự giải thoát mà nàng đã tìm thấy.

Mị Nhi nhẹ nhàng ngồi dậy, tránh đánh thức tên thương nhân đang ngáy khò khò. Chiếc chăn mỏng đã tụt xuống, để lộ hoàn toàn thân thể trần trụi của nàng dưới ánh nến leo lét. Nàng lẳng lặng nhặt lại những mảnh vụn của bộ vũ phục bị xé toạc, chúng không còn có thể dùng được nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng: “Có lẽ, mình cần một thân phận khác, một nơi khác để tiếp tục hành trình.”

Bình luận

Để lại bình luận