Chương 3

: Gặp gỡ
Anh Tài phát triển khá sớm, tính cách có chút nổi loạn, sau giờ học thường lẻn vào phòng chơi game hoặc lén lút hút một điếu thuốc hay gì đó, thỉnh thoảng lại đánh nhau với mấy tên côn đồ, đấy là chuyện như cơm bữa.
Một lần khi Tố Ngọc đang đi học về một mình, một vài tên côn đồ nhìn thấy cô với làn da trắng ngần và vẻ ngoài ngọt ngào nên đến trêu chọc và muốn tống tiền cô. Lúc này, Anh Tài tình cờ đi ngang qua, xông lên vật lộn với bọn chúng. Mặc dù chúng người đông thế mạnh, bị đánh rất thảm, nhưng Anh Tài vẫn cố hết sức đứng trước mặt Tố Ngọc, không lùi một bước.
Lúc này, nhờ có người lớn đi ngang qua ngăn cản kịp thời, mấy tên côn đồ không còn cách nào khác nên đành bỏ đi, nhưng Anh Tài đã bị đánh cho mặt mũi bầm tím sưng vù, khóe miệng rỉ máu. Kể từ ngày hôm đó, hai người trở thành bạn tốt của nhau, mỗi ngày sau giờ học thì Anh Tài đều chủ động làm “Người bảo vệ cành hoa” Tố Ngọc, trong khuôn viên trường cũng bắt đầu lan truyền tin hai người đang yêu nhau và người ta nói rằng đã nhìn thấy họ nắm tay nhau vài lần.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Anh Tài tham gia công việc và cả hai mất liên lạc kể từ đó. Cho đến một ngày của vài năm sau, Anh Tài đến ủy ban khu phố để nhận bao cao su… Đúng, thời đó quả thực có “phúc lợi” như vậy, nhưng nó chỉ được gói gọn trong bao bì đơn giản và không có nhãn hiệu, tên sản phẩm gì.
Không ngờ, vừa bước vào văn phòng ủy ban khu phố, anh ấy không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của cô gái phụ trách đăng ký trước mặt.
Cô gái hơi đỏ mặt, đẩy sổ đăng ký về phía trước: “Mời ký tên.”
“Người đẹp à, cô, cô mới tới sao? Hình như tháng trước tôi không có gặp cô? Tại sao trong văn phòng chỉ có một mình cô?” Anh Tài mặc dù nghèo nhưng tham vọng của anh ấy không hề nhỏ cũng như anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tán tỉnh các cô gái. Chưa kể, một số cô gái còn thích tính cách phóng khoáng của anh ấy, cảm thấy ở bên anh ấy sẽ rất thú vị, cuộc sống cũng sẽ không quá buồn tẻ.
“Sau khi tốt nghiệp tôi được phân công đến đây không lâu, hai dì cũng mới ra ngoài.” Giọng nói của cô gái rất hay, dường như không phải người của Phúc Kiến.
“Tôi hiểu rồi. Người đẹp à, hình như tôi chưa biết tên cô nhỉ? Tôi nghĩ sau này hai chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc với nhau, tôi thấy còn nhiều việc cần phải hỏi ý kiến của Ủy ban nhân dân đấy.” Anh Tài dựa nửa người trên lên bàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt to trong veo của cô gái.
Cô gái khẽ mỉm cười, giống như đã quen với việc đàn ông đến gần mình: “Có chuyện gì xin hỏi ý kiến ​​của hai dì, họ đã có kinh nghiệm lâu năm rồi còn tôi là người mới tới đây hiện còn đang học hỏi về công việc và tôi tên là Tố Ngọc.” Nụ cười của Anh Tài đột nhiên cứng lại, vẻ mặt trở nên kinh ngạc cùng chấn động, anh chậm rãi đứng thẳng lên, dùng ánh mắt nhìn cô từ đầu đến cuối: “Em, em thật sự là Tố Ngọc sao? Khó trách tại sao tôi lại nhìn thấy em quen như vậy, mấy năm rồi mà em cũng không thay đổi lắm, nhất là dáng người… Nhưng da dẻ vẫn trắng như vậy…”
“Anh là ai? Trước kia chúng ta từng biết nhau sao?” Tố Ngọc nghiêm túc nhìn đối phương.
“Em…” Anh Tài đang chuẩn bị nói ra thân phận của mình, lại đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Nhìn thấy khuôn mặt của Tố Ngọc trước mắt so với trước kia còn đẹp hơn trước, nhìn thấy bộ dạng cô gọn gàng sạch sẽ giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra, Anh Tài tự nhiên cảm thấy xấu hổ…!
Hôm nay Anh Tài từ nhà máy sản xuất phân bón đi ra, mặc một chiếc áo phông bẩn thỉu và chiếc quần jean rách, khắp người bốc mùi, làn da rám nắng và bóng loáng. Gần đây anh ấy có một cuộc tình nóng bỏng với một nữ công nhân trong nhà máy, và muốn lấy hai chiếc bao cao su để tìm nơi trút lửa vào ban đêm, nhưng anh ấy không ngờ đụng phải một người bạn học cũ.
Anh Tài yếu ớt tránh đi tầm nhìn của Tố Ngọc, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo bất lực. Anh không lấy tên cũng không ký vào bao cao su, quay đi và chỉ muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này càng sớm càng tốt. Anh ấy biết mình mấy năm nay làm như chó, trước mặt bất kì người nào cũng không quan trọng, anh ấy thừa nhận bản thân có một tâm hồn mạnh mẽ. Tuy nhiên, anh ấy không thể làm điều đó trước mặt Tố Ngọc, anh ấy không muốn cô nhìn thấy mình nghèo nàn và xuống dốc, và anh ấy vẫn muốn giữ lại một chút tự trọng cuối cùng.
“Chờ một chút! Anh, anh là Anh Tài! ” Cô gái ngăn anh lại.
Anh Tài đứng ở cửa trầm mặc một lúc: “Em nhận lầm người rồi.”
“Không đâu, tôi vừa mới thấy cái răng bên trái của anh bị mẻ một miếng nhỏ, năm đó anh vì bảo vệ tôi nên mới bị bọn họ đánh như thế, tôi không bao giờ quên được.” Tố Ngọc đứng dậy, giọng nói có chút kích động. Anh Tài từ từ quay người đi, vành mắt đã ửng đỏ: “Không nghĩ rằng em còn nhớ, đối với anh thì chuyện này anh đã quên từ lâu rồi.”
“Này, những kẻ bắt nạt thì tôi đã quên từ rất lâu rồi, nhưng ân nhân thì cả đời tôi đều để ở trong lòng.” Tố Ngọc lấy hết can đảm nhìn vào mắt đối phương.
________________

Bình luận

Để lại bình luận