Chương 3

: Áp Lực Dồn Dập

Mưa phùn lất phất phủ lên con hẻm nhỏ dẫn vào khu trọ sinh viên, nơi Bảo Lâm đang đứng trước tấm gương vỡ, cố vuốt lại mái tóc rối và chỉnh chiếc áo sơ mi cũ sờn – thứ duy nhất đủ lịch sự để đến buổi tiệc Mai mời. Ánh đèn vàng mờ trong căn phòng trọ chật chội chiếu lên gương mặt anh, lộ rõ đôi mắt thâm quầng và làn da nhợt nhạt. Ba tháng kể từ ngày nhặt được quyển nhật ký đen, Lâm đã biến thành cái bóng của chính mình: gầy rộc, vai hơi gù, nhưng ánh mắt vẫn cháy bỏng một ngọn lửa không thể dập tắt. Thiết bị NANO – chiếc vòng tay kim loại mỏng manh anh chế tạo dựa trên ghi chép bí ẩn – đã hoạt động sơ bộ, nhưng để hoàn thiện, anh cần tiền, thứ mà anh không có.

Khoản nợ với Hùng, gã cho vay nặng lãi mặt sẹo, như sợi dây thòng lọng siết chặt mỗi ngày. “Còn một tuần, nhóc. Đừng để tao mất kiên nhẫn,” giọng Hùng vang lên trong đầu Lâm, lạnh buốt như lưỡi dao. Anh nhìn đống bảng mạch và dây điện ngổn ngang trên bàn, tay siết chặt. “Chỉ cần thêm chút nữa, mình sẽ làm được,” anh lẩm bẩm, nhưng sự thật là anh đang đuối sức. Tiền vay bạn bè đã cạn, tiền làm thêm chỉ đủ mua mì gói và trả tiền trọ. Quyển nhật ký nằm trong góc, bìa đen lấp ló như thách thức anh.

Buổi tiệc Mai mời diễn ra tại một quán bar sang trọng ở quận 1, nơi ánh đèn neon xanh đỏ nhấp nháy hòa cùng tiếng nhạc điện tử đập mạnh. Lâm bước vào, lúng túng giữa đám đông xa lạ. Những cô gái váy ngắn lướt qua, mùi nước hoa đắt tiền phả vào mũi anh. Anh cảm thấy lạc lõng trong chiếc áo sơ mi cũ và đôi giày thể thao sờn, nhưng rồi ánh mắt anh bắt gặp Mai. Cô đứng gần quầy bar, nổi bật trong chiếc váy đen bó sát, cổ áo khoét sâu để lộ khe ngực trắng mịn, váy ngắn vừa đủ ôm lấy cặp đùi thon dài. “Lâm! Cậu đến rồi!” Mai reo lên, chạy tới ôm anh. Hơi ấm từ cơ thể cô, cùng mùi hương ngọt ngào, khiến tim anh đập loạn. Anh cố không nhìn xuống đường cong gợi cảm hiện rõ khi cô nghiêng người.

“Cậu uống gì? Tớ mời!” Mai kéo anh đến quầy, tay vô tình chạm vào cánh tay anh. Cô gọi một ly cocktail, đôi môi mọng bóng lấp lánh dưới ánh đèn khi cô nhấp môi. “Cậu căng thẳng quá, thả lỏng đi. Đêm nay chỉ để vui thôi!” cô cười, ánh mắt lấp lánh như mời gọi. Lâm gật đầu, nhưng đầu óc anh vẫn quay cuồng với nợ nần và thiết bị NANO. Anh nhấp một ngụm bia, cố hòa nhập khi Mai giới thiệu anh với bạn bè cô – những người làm trong ngành truyền thông, giải trí, với những câu chuyện về tiền bạc và quyền lực mà anh chỉ dám mơ.

“Tớ nghe Mai nói cậu làm công nghệ? Kể nghe xem!” một cô gái tóc ngắn, mặc áo hở lưng, hỏi anh. Lâm ngập ngừng, biết mình không thể tiết lộ về NANO. “Tớ đang nghiên cứu… thiết bị hỗ trợ sức khỏe,” anh đáp, giọng hơi run. Mai chen vào, tay đặt lên vai anh: “Cậu ấy khiêm tốn thôi, chứ tớ cá dự án của Lâm siêu đỉnh!” Cảm giác ấm nóng từ tay cô khiến anh rùng mình, cơ thể phản ứng dù anh cố kìm nén. Anh tưởng tượng, chỉ một khoảnh khắc, điều khiển cô bằng NANO, khiến cô áp sát anh, hơi thở gấp gáp… Anh lắc đầu, xấu hổ với ý nghĩ.

Khi nhạc chuyển sang sôi động, Mai kéo Lâm ra sàn nhảy. Cơ thể cô lướt qua anh, ngực cô cọ nhẹ vào ngực anh trong ánh sáng mờ ảo. “Cậu nhảy tệ thật!” cô trêu, tay nắm lấy tay anh, kéo anh xoay một vòng. Mùi hương của cô, ngọt ngào và quyến rũ, bao lấy anh. Anh cảm nhận rõ làn da mịn màng của cô dưới ngón tay, và khi cô áp sát, hông cô chạm vào anh, anh suýt mất kiểm soát. “Mai, tớ… không quen chỗ này,” anh lắp bắp. Cô cười khẽ, thì thầm vào tai anh: “Cứ để tớ dẫn, cậu sẽ thích.” Hơi thở nóng của cô phả vào da anh, khiến máu anh nóng ran.

Tiệc tan, Mai ngỏ ý muốn Lâm đưa cô về. Trên chiếc xe máy cà tàng, cô ôm chặt anh, ngực ép sát lưng anh, đôi tay vòng qua eo anh. “Cậu lái cẩn thận nhé, tớ quý mạng lắm!” cô nói, giọng pha chút đùa cợt. Anh cố tập trung vào đường, nhưng cảm giác cơ thể cô áp vào khiến anh khó chịu, như có ngọn lửa cháy âm ỉ. Đến tòa chung cư của Mai, cô mời anh lên: “Uống ly nước đã, khuya rồi mà!” Anh do dự, biết nếu bước vào, anh có thể không kiềm chế. “Tớ… mai tớ còn việc, để lần sau nhé,” anh nói, giọng khô khốc. Mai nhún vai, nhưng trước khi đi, cô kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh. “Đừng căng thẳng quá, Lâm. Tớ thích cậu thoải mái hơn,” cô thì thầm, ánh mắt đầy ẩn ý.

Về phòng, Lâm nằm vật ra giường, hơi thở gấp gáp. Nụ hôn của Mai vẫn bỏng rát trên môi anh. Anh cầm chiếc vòng NANO, ngón tay lướt trên bề mặt lạnh. Ý nghĩ dùng nó để khiến Mai quấn lấy anh, để cô cởi từng lớp áo, lướt qua đầu óc. “Không, mình không phải loại đó,” anh tự nhủ, nhưng sự cám dỗ cứ lớn dần, hòa cùng áp lực nợ nần và giấc mơ đổi đời.

###

Bình luận

Để lại bình luận