Chương 3

: Những Kẻ Sống Sót
Dưới bóng râm của một tán cây lớn ven bờ, nhóm bốn người Trần Văn Kiệt ngồi bệt xuống cát, thở dốc.
“Em tên là Lê Ngọc Doanh… Cảm ơn anh chị đã cứu mạng em!” Cô gái trẻ cúi đầu thật thấp, giọng nói vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Doanh Doanh, cái tên nghe thật nhẹ nhàng, yểu điệu như chính con người cô. Trải qua cơn thập tử nhất sinh, trái tim thiếu nữ vẫn đập loạn nhịp trong lồng ngực. Mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc được Trần Văn Kiệt ôm chặt trong nước, và cả cái nhìn nóng bỏng khi nãy, gò má cô lại ửng hồng. Cô lén lút liếc nhìn ân nhân điển trai của mình bằng ánh mắt vừa e thẹn vừa ngưỡng mộ.
“Không sao đâu, mọi người an toàn là tốt rồi.” Nguyễn Thị Lỵ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Doanh Doanh, dịu dàng trấn an.
Sau một hồi im lặng, Trần Văn Kiệt thở dài thườn thượt, vò mái tóc ướt nhẹp: “Xui xẻo thật! Hiếm hoi lắm mới đi du lịch một chuyến, ai ngờ lại gặp tai nạn máy bay thế này!”
Phạm Thị Tịnh, với tư cách là người lớn tuổi và chín chắn nhất nhóm, bình tĩnh nói: “Chúng ta vẫn còn may mắn chán. Ít nhất là giữ được cái mạng. Còn rất nhiều người… e là không qua khỏi.”
“Vậy bao giờ mới có người đến cứu chúng ta hả chị?” Nguyễn Thị Lỵ lo lắng hỏi, đôi mắt rưng rưng. Lê Ngọc Doanh cũng ngước đôi mắt to tròn đầy mong chờ nhìn về phía Phạm Thị Tịnh và Trần Văn Kiệt.
Phạm Thị Tịnh nhìn ra biển khơi mênh mông, lắc đầu đầy thực tế: “Khó lắm. Chúng ta bay từ trong nước sang Mỹ, đã bay được hơn hai tiếng rồi. Giờ chắc đang ở giữa Thái Bình Dương. Hơn nữa, hộp đen máy bay thường nằm ở đuôi, chúng ta lại ở đầu máy bay… Khả năng đội cứu hộ tìm thấy chúng ta ngay lập tức là rất thấp.”
Những lời phân tích sắc lạnh của Phạm Thị Tịnh như gáo nước lạnh tạt vào hy vọng của mọi người. Trần Văn Kiệt nhíu mày suy tư, Nguyễn Thị Lỵ tái mặt, còn Lê Ngọc Doanh cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc nghẹn.
“Thế… thế chúng ta phải làm sao? Chờ chết ở đây à?” Nguyễn Thị Lỵ hoang mang tột độ.
“Sống ngày nào hay ngày đó thôi. Phải tìm cách kiếm thức ăn và nước uống trên đảo.” Phạm Thị Tịnh vuốt lại mái tóc rối, giọng kiên định. Dù bộ quần áo rộng thùng thình đang ướt sũng, nhưng vẫn không thể che giấu được những đường cong quyến rũ chết người của nàng. Vẻ đẹp mặn mà, chín chắn của người phụ nữ thành đạt toát lên một sức hút khó cưỡng.
Trần Văn Kiệt gật đầu đồng tình: “Chị Tịnh nói đúng. Than vãn cũng vô ích, phải tính kế sinh tồn thôi.”
Nguyễn Thị Lỵ tựa đầu vào vai Trần Văn Kiệt, tìm kiếm sự che chở. Từ nhỏ đến lớn, hai người đã như hình với bóng, tình cảm sâu đậm không gì chia cắt được. Có hắn ở bên, dù là đảo hoang hay địa ngục, nàng cũng cảm thấy bớt sợ hãi hơn.
Lê Ngọc Doanh ngồi co ro một bên, nhìn cặp đôi âu yếm mà lòng dấy lên chút tủi thân và ghen tị. Cô bé chưa từng trải qua mối tình nào, giờ đây trơ trọi một mình nơi đất khách quê người, cảm giác cô độc bủa vây lấy tâm hồn non nớt.
Đúng lúc đó, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ đẫy đà bước tới. Bà ta mặc một chiếc váy chấm bi sang trọng nhưng đã lấm lem bùn đất.
“Chào mọi người, chúng tôi định tập hợp lại để bàn bạc kế hoạch sắp tới. Các bạn cũng qua tham gia nhé!” Giọng nói của bà ta khàn khàn nhưng vẫn giữ được vẻ kiêu sa.
Bộ ngực đồ sộ của người phụ nữ rung rinh theo từng bước đi khiến Trần Văn Kiệt không kìm được mà liếc nhìn, yết hầu khẽ chuyển động. “Được thôi,” Phạm Thị Tịnh đứng dậy, ra hiệu cho cả nhóm đi theo.
Tại một gò đất cao gần đó, những người sống sót đã tụ tập đông đủ. Không khí nặng nề, u ám bao trùm lên tất cả.
Một người đàn ông đứng trên tảng đá cao, dáng vẻ bệ vệ, ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Đặng Văn Bác, Chủ tịch tập đoàn Bác Văn. Đây là vệ sĩ của tôi, Hoàng Quốc Quân. Còn đây là thư ký Trần Thị Hà, và cô tiếp viên hàng không Đỗ Nguyệt.”
Trần Văn Kiệt nheo mắt đánh giá. Đặng Văn Bác khoảng gần năm mươi, bụng phệ, nhưng ánh mắt sắc sảo đầy toan tính. Tên vệ sĩ Hoàng Quốc Quân cao to lực lưỡng như một con gấu, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo thun bó sát, nhìn là biết dân chuyên nghiệp.
Nhưng điều thu hút ánh nhìn của cánh đàn ông hơn cả là hai người phụ nữ bên cạnh lão ta. Trần Thị Hà với bộ âu phục công sở, dù lấm lem nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, trí thức, thân hình đồng hồ cát chuẩn mực. Còn cô tiếp viên Đỗ Nguyệt thì… ôi chao! Bộ đồng phục màu trắng xanh bó sát lấy cơ thể, chiếc váy ngắn ôm trọn cặp mông tròn trịa, căng mẩy như hai trái đào chín mọng, khiến bất cứ gã đàn ông nào nhìn vào cũng phải nuốt nước miếng thèm thuồng.
Đặng Văn Bác hắng giọng, bắt đầu bài diễn thuyết: “Thưa các vị, tình hình hiện tại rất bi đát. Chúng ta có thể là những người duy nhất sống sót. Hộp đen không ở đây, cứu viện là điều xa vời. Trên đảo này không có gì cả…”
Hắn dừng lại, quan sát phản ứng hoảng loạn của đám đông, rồi nhếch mép cười đắc thắng: “Nhưng đừng lo! Tôi có kinh nghiệm quản lý. Tôi đề nghị, mọi người hãy nghe theo sự chỉ đạo của tôi. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm kiếm tài nguyên, và tôi sẽ là người phân phối công bằng!”
Lời tuyên bố hùng hồn của Đặng Văn Bác ngay lập tức nhận được sự ủng hộ của vài kẻ yếu bóng vía, muốn tìm chỗ dựa. Nhưng cũng có những tiếng cười khẩy vang lên.
“Ông hay nhỉ? Đến đảo hoang rồi mà vẫn còn giở thói ông chủ tư bản ra à? Định bắt chúng tôi làm nô lệ cho ông chắc?”
Một người đàn ông trung niên, mặt mày bặm trợn lên tiếng phản bác. Đó là Nguyễn Hải Phong. Bên cạnh gã là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng có vẻ cam chịu – Ngô Thị Lệ, và cô con gái mới lớn phơi phới sắc xuân – Nguyễn Giai Huyên.
Cuộc tranh luận nổ ra gay gắt. Những toan tính, ích kỷ bắt đầu nhen nhóm giữa những con người xa lạ, báo hiệu một cuộc chiến sinh tồn khốc liệt không chỉ với thiên nhiên, mà còn với chính đồng loại của mình.
________________

Bình luận

Để lại bình luận