Chương 3

Nói xong, cô mỉm cười rồi rời đi. Tôi cảm thấy hơi cay sống mũi.

Tôi trở lại lớp học, nhưng vẫn không thể tập trung. Tôi buộc mình phải tham gia lớp học, nhưng ham muốn không thể giải thích được cứ luôn dẫn dắt tâm trí tôi. Điểm số của tôi được cải thiện, nhưng không tốt như trước. Ham muốn tình dục và lý trí đan xen vào nhau, và đối với một đứa trẻ đang ở độ tuổi mới lớn như tôi, điều đó thật quá khó khăn.

Chín ngày sau, cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn quay trở lại bức tường sân trong nhà cô Bích Như vào ban đêm. Nhưng không có ai ra sân trong để đi đái. Chắc cô ấy đã đề phòng tôi!

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi vội vàng khoét một lỗ nhỏ trên bức tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như, để tôi có thể nhìn lén khi màn đêm buông xuống. Chợt nghe có tiếng xối nước, một cô giáo đang tắm bên trong. Dù không thể nhìn thấy gì nhiều trong màn đêm, nhưng tôi vẫn dùng tiếng nước chảy róc rách và hình ảnh làn da mờ nhạt để khơi gợi trí tưởng tượng của tôi. Như thể tôi lại được nhìn thấy cặp mông bạch tuyết của cô ấy.

Khi cô ấy đang tắm rửa bên trong, ở bên ngoài tôi lôi con cặc cứng ngắc của mình ra khỏi quần và sục liên tục. Đến khi tôi đạt cực khoái và bắn tinh khí lên bức tường bùn đất trộn rơm có màu vàng úa.

Phụ nữ có trực giác. Một ngày nọ, khi đến bức tường đất một lần nữa, tôi nhận thấy cái lỗ nhỏ đã bị bịt kín. Kinh hoàng nhìn ra xung quanh, tôi sợ rằng có ai đó lại từ trong bóng tối bước ra. Ồ, không thể như thế này được. Tôi vội vàng chạy trốn.

Ngày hôm sau, tôi đến lớp với tâm trạng run rẩy. Cô giáo Bích Như vẫn tỏ vẻ bình thường như mọi khi, ôn tồn giảng dạy cho đám học sinh chúng tôi. Không có gì bất thường cả. Tôi lấy lại sự bình tĩnh một phần nào. Có thể nào cô ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để tránh những học sinh khác cười nhạo tôi?

Do còn trẻ con và năng động, tôi đã không coi trọng lòng tốt của cô. Tôi đã khoét một cái lỗ khác khi nhìn thấy cơ hội thích hợp. Thế nhưng hai ngày sau, cái lỗ đó lại bị bịt kín.

Tôi biết đó phải là cô giáo Bích Như, vì nếu là cô giáo nào khác thì tôi đã bị tố giác từ lâu rồi. Chừng nào tôi còn trốn ở đó, tôi, người không đề phòng chút nào, chắc chắn sẽ bị bắt và cái kết có thể hình dung ra được. Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Vì vậy, tôi biết chắc đó chính là cô ấy. Cô muốn tôi hãy lùi lại một cách lặng lẽ, tập trung vào việc học và trở thành một đứa trẻ ngoan. Tôi cũng muốn như vậy lắm chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại không làm được. Tôi như kẻ nghiện ma túy, và tình trạng thật vô vọng.

Tôi chỉ đợi đến ngày được giải phóng thực sự.

Ngày đó cuối cùng đã đến.

Vào một buổi chiều đầu thu ảm đạm, trời sắp mưa to, tất cả đàn ông và đàn bà trong làng rủ nhau ra đồng thu hoạch. Nếu vụ thu hoạch không xong trước cơn mưa bão thì công sức sáu tháng qua sẽ trở nên vô ích.

Trong làng không còn ai, vì vậy tôi lẻn về. Tôi định khoét một cái lỗ khác trên vách tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như. Nhưng lần này tôi táo bạo hơn, tôi muốn vào bên trong phòng tắm để tìm một phương pháp hiệu quả.

Do đó cuối cùng tôi đã bước vào phòng tắm nhà cô ấy lần đầu tiên. Tôi lo lắng tìm kiếm trên tường, định tìm một chỗ khó bị nhận biết. Rốt cuộc tôi cũng tìm ra một vị trí mà tôi nghĩ là điểm mù, và thế là tôi lấy đồ đạc của mình ra và bắt đầu khoét lỗ.

Ngay khi tôi đang làm việc hăng say, cô giáo Bích Như đã trở về. Có lẽ do quá bận rộn nên tôi không hề nhận ra điều gì xung quanh mình. Đến khi tôi quay đầu lại, cô ấy đã đứng ngay sau lưng tôi!

Tôi thẫn thờ nhìn cô. Cô đang che các ngón tay lại, và tôi thấy có một mảnh vải quấn quanh ngón trỏ của bàn tay trái. Chắc cô ấy đã bị thương trong lúc vội vã thu hoạch, nên cô về nhà để băng bó cho nó.

Bình luận

Để lại bình luận