Chương 3

: Tao là chủ nhân của chúng mày
Hút thuốc sao? Đây chẳng phải là một cơ hội sao? Tôi nghĩ vậy, thế là tôi châm điếu thuốc Lương Học Tuấn đưa cho, đứng lên đi đến WC một chút. Ở trong WC, tôi dập điếu thuốc là kia, lấy viên thuốc đặt trong túi ra uống một viên, sau đó lấy thuốc lá thôi miên của tôi ra, châm lửa, lúc này mới đi ra, tôi ngồi về chỗ của mình. Không bao lâu sau, tôi thấy bọn họ không động đậy, ánh mắt hoàn toàn rơi vào trạng thái mê lý.
Lúc này Dương Mai Phương từ trong phòng bếp đi ra, trong tay là món xào trộn vừa làm xong, nhìn thấy mọi người không động đũa, cô ta hỏi một câu: “Ơ, sao lại không ăn?” Sau đó lập tức đứng yên ở đó, hai mắt mê ly.
Tôi biết bọn họ đã rơi vào trạng thái thôi miên. Tôi đã nhìn thấy cha thôi miên những bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần như thế nào, cũng đã thử nghiệm trên người vợ, cho nên lần này thôi miên giống như ngựa quen đường cũ. Kế hoạch của tôi bắt đầu, tôi bắt đầu thôi miên.
“Chúng mày biết tao là ai không?” Tôi chậm rãi nói, giọng nói giống như từ trên trời rơi xuống: “Biết, anh là Trịnh Đình Sơn.” Đôi mắt bọn họ mê ly, nhìn tôi trả lời.
“Không, hiện tại tao không phải Trịnh Đình Sơn, tao là chủ nhân của chúng mày.” Tôi vẫn nói chậm rãi.
“Rõ, anh là chủ nhân của chúng tôi.” Bọn họ trả lời, xem ra thuốc thôi miên đã có tác dụng.
“Bắt đầu từ bây giờ, chúng mày phải nghe theo mệnh lệnh của tao!”
“Rõ, chúng tôi phải nghe theo mệnh lệnh của anh.”
Tôi chắc chắn lúc này mấy người họ bao gồm Dương Mai Phương đều bị thôi miên, trong lòng vui mừng. Sau đó tôi ra lệnh cho Dương Mai Phương đặt đồ ăn lên bàn, để xác định tính chân thật của thuật thôi miên, tôi cố ý bảo cô ta đặt đồ ăn lên cửa sổ, sau đó lại ra lệnh cho cô ta đi vào phòng bếp tắt bếp ga đang nấu cơm rồi quay về bởi vì tôi sợ đồ ăn sẽ cháy. Sau đó mới ra lệnh cho tất cả những người đang hút thuốc dập thuốc, đặt lên mặt bàn trước mặt. Điều khiến cho người ta vui sướng chính là bọn họ đều làm theo. Mà sau khi Dương Mai Phương tắt bếp ga xong lại quay lại đứng trong phòng khách.
“Lương Học Tuấn, bây giờ mày cần phải nghe theo lệnh của tao.”
“Rõ, chủ nhân.”
“Được, bây giờ chủ nhân và vợ của mày vào nhà xử lý chút chuyện, mày phải đồng ý.”
“Rõ, chủ nhân, anh và vợ tôi vào nhà đi.”
“Mày phải vui vẻ.”
“Rõ, tôi rất vui vẻ khi anh và vợ tôi ở bên nhau.”
“Dương Mai Phương, bây giờ mày chính là nô lệ của tao.”
“Rõ, bây giờ tôi là nô lệ của ngài.”
“Tao bảo mày làm gì mày phải làm cái đó.”
“Rõ, ngài bảo tôi làm gì, tôi phải làm cái đó.”
“Được rồi, vào phòng đi, cởi hết quần áo nằm lên giường, chờ tao vào phòng.”
“Rõ.” Dương Mai Phương xoay người, đôi mắt đờ đẫn đi vào trong phòng.
“Mấy người không được cử động, chờ lát nữa tao quay lại uống rượu.” Tôi nói với mấy người ngồi trên bàn.
“Rõ, chúng tôi chờ anh.” Bọn họ nói.
Tôi đi vào phòng ngủ, Dương Mai Phương đã cởi áo ngoài, đang chuẩn bị cởi đồ lót.
“Dương Mai Phương, mày nhìn tao.”
Dương Mai Phương mở to đôi mắt xinh đẹp, ngây người nhìn tôi không nhúc nhích.
“Nhớ kỹ lời tao nói. Bây giờ tao không phải chủ nhân của mày, là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, là anh chàng đẹp trai mà mày thích nhất. Mày nghe thấy không?”
“Rõ, tôi nghe thấy, ngài là anh chàng đẹp trai mà tôi thích nhất.”
________________

Bình luận

Để lại bình luận