Chương 3

: Sức Mạnh Trỗi Dậy
Thanh Bình rời bệnh viện với một cơ thể hoàn toàn mới, như thể anh đã được tái sinh thành một phiên bản mạnh mẽ, quyến rũ hơn của chính mình. Ánh nắng chiều tà chiếu lên cơ bắp săn chắc dưới lớp áo thun đen bó sát mà Linh vội vàng mua cho anh khi chiếc áo cũ bị xé rách ở vai vì không còn vừa. Bình, vốn quen với việc bị lãng quên trong đám đông, giờ đây cảm nhận được từng ánh mắt từ các đồng nghiệp, đặc biệt là Linh, nhìn mình với sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Anh bước đi vững chãi, balo trên vai không còn là gánh nặng, mà như một phần của cơ thể mới tràn đầy sức sống.
“Trời ơi, Bình, cậu làm sao mà… thế này?” Nam, anh chàng to cao luôn thích thể hiện, vỗ vai Bình, nhưng giọng anh ta thoáng chút gượng gạo, như thể không muốn thừa nhận sự thay đổi của Bình. Bình chỉ nhún vai, nở nụ cười nhạt. “Chắc tại nọc rắn kích thích cơ bắp hay gì đó.” Cả nhóm phá lên cười, nhưng Bình biết sự thật không đơn giản. Con rắn đen kỳ lạ với đôi mắt đỏ rực trong giấc mơ, giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu – tất cả như một lời tiên tri về một sức mạnh mà anh chưa hiểu hết.
Linh đứng gần anh, đôi mắt to tròn lấp lánh khi nhìn cơ thể mới của Bình. “Cậu ổn thật chứ, Bình? Tớ vẫn lo lắm,” cô nói, giọng dịu dàng, tay vô tình chạm vào cánh tay anh. Bình cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay cô, và một luồng nhiệt khẽ chạy qua cơ thể, khiến anh phải hít thở sâu để giữ bình tĩnh. “Tớ ổn, cảm ơn cậu,” anh đáp, cố giữ giọng tự nhiên, nhưng ánh mắt anh không thể rời khỏi nụ cười của cô.
Cả nhóm quyết định tiếp tục chuyến leo núi, dù hướng dẫn viên khuyên Bình nên nghỉ ngơi thêm. Nhưng Bình, với cơ thể tràn đầy năng lượng, không muốn bỏ lỡ cơ hội. Anh cảm thấy mình có thể chạy cả kilomet mà không mệt, leo cả ngọn núi mà không cần nghỉ. Khi cả nhóm tập trung dưới chân núi Bà Đen lần nữa, Bình khoác balo, bước đi với sự tự tin chưa từng có. Anh không còn là gã IT nhút nhát, cúi đầu mỗi khi nói chuyện với Linh. Cơ thể mới dường như cũng thay đổi tâm hồn anh, khiến anh dám nhìn thẳng vào mắt cô, dám để ý đến cách mái tóc dài của cô tung bay theo gió hay cách cô khẽ nghiêng đầu khi nói chuyện.
Con đường leo núi lần này không còn là thử thách. Những tảng đá lởm chởm, những đoạn dốc đứng giờ chỉ như trò chơi. Bình bước đi vững chãi, đôi khi còn đỡ các đồng nghiệp khi họ trượt chân. Nam, vốn tự hào về sức mạnh của mình, bắt đầu tỏ ra khó chịu khi thấy Bình dễ dàng vượt qua mọi chướng ngại. “Mày uống thuốc gì mà khỏe thế, Bình?” Nam hỏi, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt anh ta lộ rõ sự ganh tỵ.
Bình chỉ cười, không đáp. Anh không muốn giải thích, cũng không cần giải thích. Nhưng điều khiến anh bận tâm hơn cả là thứ nằm dưới lớp quần jeans mới. Dương vật của anh, giờ đây dài 27cm, gân guốc và mạnh mẽ, khiến anh vừa mê mẩn vừa lo lắng. Mỗi khi Linh vô tình chạm vào tay anh hay đứng quá gần, anh cảm nhận được một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể, và thứ đó khẽ động đậy, khiến anh phải cố gắng kiềm chế để không bị lộ.
Khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi bên một con suối, Bình ngồi xuống một tảng đá, lặng lẽ quan sát. Linh đang rửa mặt, nước suối bắn lên làm ướt áo cô, lộ ra đường cong gợi cảm dưới lớp áo thun bó sát. Bình nuốt khan, cố quay đi, nhưng ánh mắt anh cứ bị kéo lại. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh, và mỉm cười. “Bình, cậu nhìn gì mà chăm chú thế?”
“À… không có gì,” Bình lúng túng, đứng dậy để che giấu sự ngượng ngùng. Anh bước ra xa, hít thở sâu, cố gắng kiểm soát bản thân. Nhưng anh cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ đang trỗi dậy trong mình, không chỉ ở cơ bắp mà còn ở ham muốn. Anh biết mình không còn là Thanh Bình của ngày xưa, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với những gì sắp tới.
Chuyến leo núi tiếp tục, và Bình bắt đầu nhận ra rằng cơ thể mới không chỉ mang lại sức mạnh mà còn là sự tự tin, sự cuốn hút mà anh chưa từng có. Anh liếc nhìn Linh, và lần đầu tiên, anh nghĩ mình có thể chinh phục bất cứ thứ gì – kể cả trái tim cô. Nhưng anh không ngờ rằng, một sự kiện bất ngờ sẽ sớm khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, đẩy anh vào một tình huống đầy cám dỗ.
________________

Bình luận

Để lại bình luận