Chương 3

Cô không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng sâu trong lòng, Linh hiểu rằng, dù có xấu hổ hay hối hận, cuộc gặp gỡ với ông Tâm đã thay đổi cô mãi mãi.

Linh cố gắng trở lại với cuộc sống thường nhật. Mỗi sáng, cô vẫn đến phòng gym “FitVibe”, hướng dẫn các học viên với nụ cười rạng rỡ, trò chuyện với khách hàng, và chăm sóc Mai, cô con gái 16 tuổi của mình. Nhưng bên trong, tâm trí cô như bị giam cầm trong một vòng xoáy không lối thoát. Hình ảnh ông Tâm, túp lều tồi tàn, và đặc biệt là cái dương vật khổng lồ, bẩn thỉu nhưng đầy mê hoặc của ông không ngừng ám ảnh cô ấy.

Ban đêm, khi căn nhà yên tĩnh, Linh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, nhưng tâm trí cô lại trôi về khoảnh khắc ấy. Hương vị đất, mùi mồ hôi hòa quyện với thứ gì đó nguyên thủy, khiến cô vừa kinh tởm vừa khao khát. Cô cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó, nhưng cơ thể cô lại phản bội lý trí. Có những đêm, cô lặng lẽ khóa cửa phòng, để tay mình trượt xuống dưới, cố gắng tái hiện lại cảm giác đê mê mà cô đã trải qua. Nhưng dù cô cố gắng thế nào, nó cũng không đủ. Không gì có thể sánh được với ký ức về ông Tâm.

Một buổi tối, khi đang trang điểm trước gương, Linh cầm cây son môi, chậm rãi tô lên đôi môi đầy đặn. Ánh mắt cô trong gương trở nên mơ màng. Cô nhớ lại khoảnh khắc đôi môi mình chạm vào ông Tâm, cảm giác nóng bỏng, bẩn thỉu nhưng đầy kích thích. Không kìm được, cô để tay mình lần xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân ngay tại bàn trang điểm. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô, hòa lẫn với tiếng nhạc nhẹ phát ra từ loa trong phòng. Khi cơn khoái cảm qua đi, Linh nhìn mình trong gương, đôi mắt tràn ngập sự xấu hổ xen lẫn khao khát. Cô tự nhủ: “Mình không thể tiếp tục thế này.”

Sau gần hai tuần đấu tranh nội tâm, Linh không thể chịu đựng thêm. Một buổi chiều, khi cơn mưa phùn lất phất rơi, cô lấy cớ đi mua đồ, lái xe đến khu rừng thưa nơi ông Tâm sống. Trái tim cô đập thình thịch khi cô bước qua con đường mòn dẫn đến túp lều. Cô không biết mình mong đợi điều gì, nhưng cơ thể cô như bị một lực kéo vô hình dẫn dắt.

Khi đến nơi, cô thấy ông Tâm đang ngồi trước túp lều, bên cạnh một đống ve chai mới nhặt. Ông vẫn như mọi khi: quần áo rách rưới, tóc bạc rối bù, và mùi cơ thể nồng nặc. Nhưng Linh không còn thấy ghê tởm nữa. Cô chỉ thấy một thứ: khao khát.

Bác Tâm…” – Linh gọi khẽ, giọng run rẩy.

Ông Tâm ngẩng lên, đôi mắt mờ đục ánh lên sự ngạc nhiên. “Cô Linh? Sao cô lại quay lại? Tôi tưởng cô… cô sẽ không đến nữa.”

Linh bước vào lều, không trả lời ngay. Cô quỳ xuống trước mặt ông, ánh mắt dán chặt vào chiếc quần đùi rách rưới. “Bác… cháu không thể quên được. Cháu cần… cháu cần bác.” – Giọng cô nhỏ nhưng đầy quyết tâm.

Ông Tâm sững sờ, nhưng ông không phản kháng. Ông nhìn cô, ánh mắt pha lẫn sự tò mò và ham muốn đã bị chôn vùi từ lâu. “Cô Linh, cô chắc chứ? Tôi chỉ là một ông già bẩn thỉu…”

“Cháu không quan tâm.” – Linh cắt lời, tay cô run run chạm vào ông.

Linh để bản năng dẫn dắt. Cô kéo chiếc quần đùi của ông Tâm xuống, và “nó” hiện ra trước mắt cô – dài, to lớn, bẩn thỉu, nhưng đầy mê hoặc. Cô không do dự nữa. Đôi môi cô chạm vào, cảm nhận từng đường nét, từng mùi vị mà cô đã mơ tưởng suốt những ngày qua. Hương vị ấy, dù kinh tởm với bất kỳ ai khác, lại khiến Linh như lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có cô và sự thỏa mãn.

Trong lúc đó, tay cô trượt xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân. Cô vừa tận hưởng ông Tâm, vừa để chính mình chìm vào cơn khoái cảm. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng thở nặng nhọc của ông Tâm. Không gian nhỏ hẹp của túp lều như nóng lên, bất chấp cơn mưa lạnh bên ngoài.

Ông Tâm, dù già yếu, cũng không thể kiềm chế trước sự cuồng nhiệt của Linh. Ông rên lên, đôi tay run rẩy đặt lên vai cô. “Cô Linh… tôi… tôi không chịu được…” – Ông thì thào, trước khi cơ thể ông căng lên và phóng hết tất cả tinh dịch vào trong miệng cô.

Bình luận

Để lại bình luận