Chương 3

– Anh uống nước đi ạ, bố em nhắc đến anh trước cả nhà mấy lần rồi ạ. Anh chờ chút bình thường giờ này bố mẹ em đang về rồi anh ạ.

Nụ cười thân thiện của cô gái ấy suýt chút khiến anh thất thố mà đánh rơi ly nước, anh cố trấn tĩnh và cười lại với cô…

– Vậy tốt quá, tôi cũng muốn nói thêm với chú về việc làm ở chợ để chú hiểu thêm mà dễ quyết định.

Nghe anh nói lòng Yên mừng khấp khởi vậy là anh ấy thực sự muốn tạo điều kiện cho cha cô vào ban quản lý chợ rồi. Cô nhất định sẽ khuyên cha mình bắt lấy cơ hội này vì việc làm đấy đồng nghĩa với bố cô sẽ đỡ vất vả hơn, sạch sẽ hơn thu nhập cao hơn nữa. Nếu có tiền em trai cô sẽ không đòi nghỉ học đi làm như bây giờ nữa, đấy là điều khiến cô vui nhất em trai cô năm nay mới lớp 8 mà lúc nào cũng lo kiếm thêm tiền và còn dự định chỉ học hết lớp 9 cho bố mẹ đỡ vất vả. Cô thấy thương mà không sao được nhà cô nghèo quá, đến cô cũng phải xé đi tờ giấy báo trúng tuyển đại học vì biết bố mẹ đã kiệt sức rồi. Bây giờ có hy vọng cho em cô cho gia đình cô thật mừng hết sức, cô lại cười và rót thêm nước cho anh. Đến lúc này bố mẹ cô cũng về tới.

Vừa về tới ông Kính nhận ra Lẫm đến thì mừng ra mặt vì ông rất trông mong vào cơ hội tốt đẹp anh mang tới cho gia đình ông. Ông hồ hởi giới thiệu về gia đình cho anh biết. Vợ ông bà Vân còn khá trẻ 38 tuổi nhưng bà nhìn không tiều tụy như những bà cô nông thôn khác, thân hình mảnh dẻ cùng nước da trắng trẻo đủ khiến bao cô gái trẻ ganh tỵ. Gương mặt bà khá giống con gái lớn nhưng ít đi sự thanh xuân tinh nghịch lại nhiều hơn sự trưởng thành sắc sảo. Mặc dù phải vất vả mưu sinh đủ nghề nhưng còn giữ được sắc vóc như của bà ở thôn quê chắc là trường hợp hi hữu.

Con gái lớn tên Yên thì anh đã gặp đã ngắm gần hết rồi thì giờ mới biết cô 19 tuổi, nghỉ học sau lớp 12 hiện nay đang thử việc ở nhà sách. Cậu út học lớp 8 sắp vào lớp 9 tên là Quân, cậu chàng khá sáng sủa giống bố, cậu khá nhanh nhẹn và bắt chuyện với Lẫm rất nhanh.

Ngồi thêm tầm nửa tiếng Lẫm ra về anh thấy rất vui vẻ hài lòng với cuộc gặp mặt hôm này, gia đình này khiến anh thấy ấm cúng và tin tưởng được, hơn hết anh đang xao xuyến lâu lắm rồi anh lại rạo rực như thế này. Anh sẽ làm hết sức để giúp họ nhiều nhất có thể. Nhưng hôm nay mất điểm quá giờ phải cạo râu thường xuyên mới được.

Với Yên lúc này cô cũng đang mừng khấp khởi trong lòng qua cuộc nói chuyện hôm nay cô như nhìn thấy những ngày vui trước mắt với gia đình cô. Gia đình cô đã vất vả quá nhiều rồi cô cũng phải bỏ dở ước mơ để phụ giúp gia đình mình. Không ai biết cô yêu sách, yêu những con chữ ra sao, cô luôn mơ ước được trở thành nhà văn hoặc người viết sách. Ngay đến hình tượng người trong lòng cô luôn mơ ước cũng sẽ là người yêu sách giống cô vậy, cô tưởng tượng anh dong dỏng cao da trắng tóc gọn gàng anh sẽ đeo kính cận, và đặc biệt là am hiểu sách để nói chuyện với cô mỗi ngày. Hiện tại cô đang cố níu kéo lại ước mơ của mình bằng công việc ở nhà sách mà thôi. Ước mơ của cô không còn nhưng ước mơ của em trai cô thì vừa thắp lên, sự giúp đỡ này với cô giống như 1 ân huệ vậy. Nghĩ tới cô thấy người đàn ông đấy thật dễ mến, mặc dù lúc đầu nhìn anh ta khá dữ dằn vì bộ râu rậm nhưng bù lại ánh mắt anh nhìn cô rất sạch sẽ và thiện cảm khác xa với ánh mắt của những đứa con trai học cùng lớp hay những người đàn ông cô tiếp xúc qua.

Sáng hôm sau Yên đèo bố đến chợ rồi đi đến chỗ làm, cô dừng lại cho bố xuống xe đang định mua li tào phớ để ăn sáng thì cô lại bắt gặp Lẫm. Thì ra anh ta khá ưa nhìn khi cạo sạch râu đi gương mặt anh ta góc cạnh lông mày rậm ánh mắt Hun hút có hồn. Thấy cô và bố anh nhiệt tình chào 2 người anh mời bố cô ăn sáng nhưng bố cô đã ăn nên từ chối, lúc cô định mở lời mời anh ăn tào phớ thì anh đã nói trước…

– Yên ăn sáng cùng anh nhé.

Cô lắc đầu nói sợ muộn làm nên sẽ chỉ mua tào phớ đến chỗ làm sẽ ăn sau.

– Vậy anh mời nhé, cô ơi làm cho em mang đi trước cháu gửi tiền cô sau ạ… – anh quay qua Yên lại hỏi xem chỗ cô làm có mấy người.

– Em và 1 chị nữa anh ạ…

– Vậy 2 cốc cô nhé, em thích ăn thêm gì thì cho thêm nhé, anh không biết sợ bỏ nhầm.

Yên cảm ơn anh và thầm nghĩ anh thật ga lăng và chu đáo.

Ba ngày gấp rút đã xong toàn bộ ở chợ, hôm nay gia đình ông Kính mời Lẫm ăn cơm. Anh chuẩn bị khá tươm tất với quần Jean áo polo và đôi giày thể thao trắng, râu tóc gọn gàng Lẫm xách giỏ quà lên đường. Đến sân nhà thì ông Kính và Yên đã đứng đón anh ở cửa. Yên khá bất ngờ vì hôm nay anh rất khác, sáng sủa nam tính và mạnh mẽ, có điều chiếc xe Sirius với anh quá nhỏ khiến nhìn anh bây giờ giống như đang cưỡi chó đi chơi vậy. Nghĩ vậy Yên che miệng cười khiến cả Lẫm và ông Kính không hiểu.

Bữa cơm hoàn hảo với tài nấu nướng của Yên và bà Vân cùng với sự thân thiên gia đình dành cho Lẫm. Anh cũng tự nhiên ăn nhiều nói nhiều hơn. Thậm chí anh đặt biệt danh cho Quân thành Coong theo tên bố, anh cũng dặn nó buổi sáng chạy thể dục ra chợ anh sẽ dạy võ cho. Cu cậu vui vẻ vì rất muốn có thể hình như anh, phải biết rằng anh cao đến 1m87 nhưng rất cân đối mặc đồ chuẩn như Manocanh vậy. Anh thích cảm giác này cảm giác giống như có lại gia đình đã mất đi trong quá khứ vậy. Bữa ăn kết thúc anh mở lời trước…

Bình luận

Để lại bình luận