Chương 3

Cô đáng thương bĩu bĩu môi, chớp chớp mắt tỏ vẻ chân thành, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng lãnh đạm.

“Bảo vệ ở dưới lầu có chìa khóa dự phòng.”

“Chiếc chìa khóa dự phòng kia đã bị tôi lấy trong lúc đi mua rượu ba ngày trước rồi.”

Tô Phàm vươn tay, đưa cho hắn nửa lon bia, đôi môi đỏ mê người dẩu lên: “Hay là tôi cho anh thứ này nhé, anh cho tôi dùng điện thoại, được không?”

Tào Phó Thanh cau mày. Phần tóc mái ở trước trán hơi dài một chút, che mất mi mắt, nhưng lại không thể nào che đậy được lệ khí của hắn.

“Hỏi bảo vệ ở dưới lầu đi.”

“Không! Ánh mắt bảo vệ nhìn tôi rất không thích hợp, anh ta thèm muốn sắc đẹp của tôi… tôi sợ anh ta thấy tôi uống say sẽ quấy rối tôi!”

“Chẳng lẽ cô không sợ tôi?”

Tô Phàm lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, cười hì hì giống như một tên ngốc.

“Anh đẹp trai như vậy, tôi cũng không chịu thiệt.”

Tào Phó Thanh rũ mắt, lại phóng ra luồng khí lạnh lẽo hùng hổ, nhưng cô không hề sợ, trái lại còn cười rất tươi, khuôn mặt hồng hào lộ ra vẻ thần bí, trông chẳng khác nào yêu tinh.

Mãi cho đến lúc một tiếng nấc rung trời vang lên.

Người đàn ông tựa vào cửa, nhắm mắt lại che giấu sự chán ghét trêи khuôn mặt. Người bên ngoài đang cầm điện thoại của hắn, giọng nói trong trẻo nói chuyện với thợ phá khóa ở đầu dây bên kia.

Một phút sau, cô cúp điện thoại, xoay người trả điện thoại lại cho hắn, dáng vẻ càng thêm đáng thương.

“Thợ phá khóa nói, hôm nay sau khi hết giờ làm sẽ về nhà với vợ, ngày mai mới tới đây được, kêu tôi có thể ở nhờ nhà hàng xóm một đêm được không.”

Hàng xóm.

Chẳng phải là hắn sao?

“Không có khả năng.”

Tào Phó Thanh định lấy lại điện thoại của mình, ai ngờ lại bị Tô Phàm nắm chặt, giằng thế nào cũng không giằng được. Đầu ngón tay trở nên trắng bệch, có thể thấy cô đã dùng sức lớn đến mức nào.

“Anh trai à, xin hãy thương xót tôi đi. Anh thấy tôi mặc ít đồ như vậy, sao có thể ngủ một đêm ở hành lang được chứ. Tôi cũng không có người thân hay bạn bè, ngày mai còn phải đi phỏng vấn, làm ơn đi mà!”

Hai mắt của Tô Phàm đẫm lệ, giống như sắp khóc đến nơi. Nước mắt đảo quanh ở bên trong hốc mắt, cô nắm chặt điện thoại của hắn, đôi môi đỏ mọng dẩu lên.

“Cầu xin anh.”

Phần thân dưới của Tào Phó Thanh bỗng nhiên trở nên cứng đờ, khóe miệng mím chặt, hắn cảm thấy rất không vui với phản ứng của bản thân.

Có thể coi anh hàng xóm này là một người tốt, để cô ngủ ở sô pha cùng với một chiếc chăn bông sử dụng một lần. Trong căn phòng sạch sẽ không hề có một chút tro bụi hay mấy thứ đồ linh tinh, có thể nhìn ra con người này sạch sẽ đến mức nào.

Tô Phàm say bí tỉ. Từ lúc cô bước vào cửa, thấy người nọ vẫn luôn nhíu chặt mày.

Để không bị đuổi ra ngoài, cô chỉ dám ngồi im ở trêи sô pha, ôm hai lon bia còn lại vào trong lòng.

Sau khi nhận lấy chiếc chăn mà Tào Phó Thanh ném tới, cô ngã đầu liền ngủ. Bởi vì có cồn trong người, cô rất dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

Tô Phàm không lạ giường, cũng không lạ nhà. Lúc cô còn ở trong tù, có chuyện gì mà chưa từng trải qua? Điều duy nhất cô mong chờ mỗi ngày chính là lén lút uống chút rượu, rồi ngủ một giấc trọn vẹn.

Tư thế ngủ của Tô Phàm cũng không gọi là kém. Nói thật thì, chiếc sô pha này có hơi chật, đến việc xoay người còn khó, cánh tay mảnh khảnh để lộ ra bên ngoài, rũ xuống dưới đất, bởi vì tác dụng của cồn nên cơ thể trở nên khô nóng, trong vô thức cô đã đá văng nửa chiếc chăn ra.

Người trong phòng ngủ đi ra lấy nước để uống thuốc, lúc đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy bộ dáng sắp lăn xuống dưới đất của Tô Phàm, bèn đi về phía cô.

Tào Phó Thanh không định đỡ cô, cũng không có suy nghĩ này, chỉ lạnh nhạt cúi đầu nhìn tư thế kỳ quái của cô. Tô Phàm không lùn, ngủ trêи chiếc sô pha này không khỏi có chút miễn cưỡng.

Bình luận

Để lại bình luận