Chương 3

Cô nở ra một nụ cười tinh nghịch rồi trêu chọc:

“Ơ kìa, thiếu gia họ Võ hôm nay lại đến sớm hơn cả gà gáy nữa rồi.”

Cô Vy cười khẽ, mắt cong cong.

“Tại em nhớ cô chứ bộ, chịu không nổi…”

Tuấn Khanh trêu lại, giọng nhỏ đủ cho hai người nghe.

Cô giả vờ nghiêm nghị, khoanh tay:

“Ui là trời! Sáng nay ăn cái gì mà lại giở thói ngọt như mía lùi vậy sao. Sáng ra mà dính đường thế này, ai chịu nổi hả em… hihihi…?”

“Còn hơn sáng ra không có cô, buồn muốn chết luôn.”

“Ừm, vậy chắc cô phải xin nghỉ vài hôm xem có ai chết thật không…”

“Cô mà nghỉ một ngày, em qua nhà bế cô ra trường luôn.”

Họ bật cười. Tiếng cười nhẹ, không ồn ào, nhưng lan khắp căn phòng vắng. Không còn là cô – trò, mà là hai người tình nhân đã quen với thứ hạnh phúc lặng lẽ, giấu kín sau từng ánh nhìn, lời nói.

Cô Vy đến gần, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu học trò chỉ đứng ngang vai mình, một thói quen như thể đã làm hàng trăm lần.

“Ổ bánh mì đó chắc cũng nguội rồi.”

“Không sao, cô hâm lại bằng nụ cười là đủ rồi.”

“Lẻo mép.”

Cô đánh nhẹ vào vai cậu, ánh mắt long lanh, giọng khẽ đi:

“Khanh này…”

“Dạ?”

Cô Mai Vy nhìn cậu học trò, ánh mắt không còn trêu chọc, mà trầm xuống, dịu dàng.

“Cô… vẫn chưa tin là chúng ta đi được xa như vậy. Được một năm rồi nhỉ?”

“Em thì tin, từ ngày đầu tiên em nhìn thấy cô cười.”

Cô im lặng, mỉm cười – nụ cười rất thật. Không còn là cô giáo nghiêm nghị trước lớp, mà là một người phụ nữ đang yêu, và được yêu. Sâu sắc. Bền bỉ.

Rồi cô Mai Vy khẽ nâng cầm Tuấn Khanh lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu học trò một nụ hôn. Một nụ hôn ướt át như kéo dài bất tận, một nụ hôn cấm kỵ nhưng chứa chan của cô giáo trao cho cậu học trò, mà lại như một người tình trao cho người yêu.

Ngoài cửa sổ, nắng bắt đầu len qua tán lá. Màu vàng nhạt rơi trên vai áo cô Vy, chạm lên tóc Khanh như một dấu ấn ngọt ngào của thời khắc bình yên.

Căn lớp vẫn trống. Nhưng không gian đã đầy.

Đầy những lời chưa nói. Đầy những lần chạm mắt không cần tiếng.

Và đầy một tình yêu – vốn đã nở hoa từ rất lâu, chỉ là đến bây giờ… mới có thể gọi tên.

Bất chợt, tiếng bước chân vang lên từ hành lang vắng, vang vọng rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng buổi sớm. Phạm Mai Vy giật mình như vừa tỉnh khỏi một giấc mơ dài. Cô vội vã đẩy nhẹ Tuấn Khanh ra, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối pha lẫn lo lắng – như thể sợ rằng mối quan hệ mong manh và mập mờ giữa cô giáo và học trò sẽ bị ai đó nhìn thấu.

Hiểu ý ngay tức khắc, Tuấn Khanh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng quay người bước về phía cuối lớp. Cậu vừa ngồi xuống thì…

“Ê, Tuấn Khanh! Nay ông siêng dữ ta, đi học sớm ghê ha!” – một giọng nữ trong trẻo cất lên sau lưng, không cao nhưng đầy cuốn hút và rất quen thuộc.

Tuấn Khanh hơi khựng lại, rồi quay đầu nhìn. Là Ngô Thanh Nguyệt – hoa khôi học đường, người con gái có nét đẹp vừa thuần khiết, vừa rạng rỡ như nắng mai đầu hạ. Mỗi lần cậu nhìn cô, dù đã quen nhau suốt ba năm, ánh mắt ấy vẫn khiến trái tim Tuấn Khanh đập lạc một nhịp. Cô đẹp đến mức, dù chỉ là một cái nghiêng đầu, một nụ cười mỉm cũng có thể khiến cậu ngẩn ngơ như lần đầu gặp gỡ.

Trong lớp, hay thậm chí trong cả ngôi trường này, có không ít nam sinh nổi bật hơn cậu – đẹp trai hơn, học giỏi hơn, giàu có hơn – thế nhưng Thanh Nguyệt chưa từng chọn bất kỳ ai trong số họ. Suốt ba năm qua, cô vẫn luôn ở cạnh Tuấn Khanh, quan tâm cậu, và xem cậu như người bạn thân duy nhất. Sự gắn bó ấy, với Tuấn Khanh, vừa là hạnh phúc… vừa là điều khiến cậu không dám bước thêm một bước.

Ngô Thanh Nguyệt khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch. Dáng đi uyển chuyển, có chút e ấp, cô gái với đôi chân thon dài bước chậm rãi lại gần Tuấn Khanh. Hai tay giấu ra sau lưng như đang che giấu một điều bí mật.

Bình luận

Để lại bình luận