Chương 3

: Dấu Ấn Của Sự Kiên Trì

Trần Thanh Long, giờ đã quen với cái tên gọi thân mật “Long” trong ngôi làng nhỏ, bước vào năm thứ hai ở thế giới Đấu La Đại Lục với một tinh thần rực cháy. Cậu không còn là thanh niên 20 tuổi ngồi trước laptop cày game, mà là một cậu bé 5 tuổi với đôi mắt sáng ngời và quyết tâm thay đổi số phận. Ngôi làng vẫn bình dị như ngày cậu đến, với những con đường đất đỏ, những cánh đồng lúa xanh mướt, và tiếng cười đùa của trẻ con vang vọng mỗi chiều tà. Nhưng với Long, mỗi ngày đều là một thử thách mới, một cơ hội để tiến gần hơn đến giấc mơ trở thành Hồn Sư.

Mỗi sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Long đã ra sân sau nhà dì Mẫn, bắt đầu ngày mới bằng những vòng chạy bộ. Hơi thở cậu phả ra thành từng làn khói mỏng trong không khí se lạnh, đôi chân nhỏ bé lướt trên mặt đất, để lại những dấu giày nhỏ xíu. Sau khi chạy, cậu tập các bài thể dục tự nghĩ ra: hít đất, squat, và nhảy dây bằng một sợi dây thừng cũ tìm được trong kho. Cơ thể cậu giờ đây săn chắc hơn, không còn gầy gò như lúc mới xuyên qua. Mồ hôi thấm đẫm áo vải thô, nhưng Long chỉ cười, cảm nhận sức mạnh dần lớn lên trong từng thớ cơ.

“Thằng nhóc, mày không mệt à?” Dì Mẫn một lần đứng ở cửa, tay cầm bình rượu, cau mày nhìn cậu. Long ngừng lại, lau mồ hôi, đáp: “Dạ, không mệt đâu dì. Con tập để khỏe, sau này thành Hồn Sư.” Bà ta cười nhạt, lắc đầu: “Hồn Sư? Mày tưởng dễ lắm hả? Ba mẹ mày là Hồn Tông mà còn chết, mày thì làm được gì?” Long im lặng, không cãi. Cậu đã quen với những lời cay nghiệt của dì, nhưng chúng không làm cậu chùn bước. Ngược lại, mỗi câu nói ấy như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng cậu.

Sau khi tập luyện, Long giúp dì làm việc nhà. Cậu quét sân, nhặt củi, rửa rau, và đôi khi lén nấu thêm một ít cháo đặc để ăn cho đủ sức. Dì Mẫn hiếm khi để ý, phần lớn thời gian bà ta ngồi uống rượu hoặc ngủ vùi. Long không trách bà. Qua những mẩu chuyện vụn vặt từ dân làng, cậu biết dì từng có một cuộc sống khó khăn, mất chồng sớm và phải nhận nuôi cậu sau cái chết của cha mẹ. “Có lẽ dì cũng khổ,” Long nghĩ, nhưng cậu vẫn giữ khoảng cách, tập trung vào mục tiêu của mình.

Buổi trưa, khi mặt trời lên cao, Long thường ra bìa làng, nơi có một con suối nhỏ chảy qua những tảng đá mịn. Cậu thích ngồi đó, nghe tiếng nước róc rách và suy nghĩ về tương lai. Trong đầu cậu, hình ảnh cha mẹ hiện lên, dù chỉ là những mảnh ký ức mơ hồ từ thân xác này. Cha cậu, một Hồn Tông với Vũ Hồn Đầu Nấm Bạo Huyết, có lẽ đã từng tung hoành trong những trận chiến dữ dội. Mẹ cậu, với Vũ Hồn Tóc, chắc hẳn đã dùng những sợi tóc linh hoạt để bảo vệ gia đình. “Mình sẽ kế thừa được gì từ họ?” Long tự hỏi, tay vô thức bẻ một cọng cỏ, mắt nhìn xa xăm.

Một hôm, trong lúc ngồi bên suối, Long nghe tiếng bước chân. Quay lại, cậu thấy Tiểu Phong và Tiểu Linh, hai người bạn thân nhất của mình, đang chạy tới. “Long, sao mày ngồi đây một mình? Đi bắt cá với bọn tao đi!” Tiểu Phong hét lên, tay cầm một cái lưới tự đan. Long cười, đứng dậy: “Được, nhưng nếu bắt được, chia đều nha!” Tiểu Linh khúc khích: “Mày keo kiệt thế. Thôi, đi nào!”

Cả ba lội xuống suối, nước mát lạnh ngập đến đầu gối. Long học cách dùng lưới từ Tiểu Phong, kiên nhẫn chờ những con cá nhỏ bơi qua. Sau một lúc, họ bắt được vài con cá trích nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng. Ngồi trên bờ, cả ba nướng cá trên một đống lửa nhỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. “Long, mày nghĩ Vũ Hồn của mày sẽ là gì?” Tiểu Linh hỏi, miệng nhai cá.

Long ngẫm nghĩ: “Chắc là giống ba mẹ tao, hoặc biến dị thành cái gì đó. Tao chỉ mong nó mạnh thôi.” Tiểu Phong gật gù: “Tao muốn có Vũ Hồn như ba tao, là Hỏa Lang. Ngầu lắm, phun được lửa!” Tiểu Linh mơ màng: “Tao muốn có Vũ Hồn là hoa, để tạo ra những bông hoa đẹp khắp nơi.” Long cười: “Mấy cái đó hay đấy. Nhưng quan trọng là phải có Tiên Thiên Hồn Lực, không thì chỉ là người thường.”

Câu nói của Long khiến cả ba im lặng. Trong thế giới này, Vũ Hồn là niềm hy vọng, nhưng Tiên Thiên Hồn Lực mới là chìa khóa mở ra cánh cửa Hồn Sư. Long biết điều đó rõ hơn ai hết, và cậu quyết tâm không để cơ hội vuột mất.

Tối đó, sau khi ăn cơm với dì Mẫn, Long ra sân ngắm sao. Bầu trời Đấu La Đại Lục rực rỡ hơn Trái Đất, với hàng ngàn vì sao lấp lánh như những viên ngọc. Cậu nằm xuống thảm cỏ, nghĩ về cha mẹ, về ngôi làng, và về chính mình. “Mình không có hệ thống, không có bàn tay vàng, nhưng mình có thời gian và ý chí,” Long thì thầm. Cậu nhắm mắt, để giấc ngủ kéo đến, mang theo những giấc mơ về một tương lai rực rỡ.

Bình luận

Để lại bình luận