Chương 3

Chiếc áo sơ mi trắng của mẹ căng chặt, nút áo như muốn bung ra vì cặp vú căng mọng bị ép, lộ ra khe ngực sâu hút hồn. Đôi gò bồng đảo trắng muốt lấp ló dưới lớp vải mỏng, phập phồng theo nhịp thở, như hai chú thỏ ngọc muốn phá lồng bay ra.
“Đừng… Không được đâu…” Mẹ cắn môi, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhưng chẳng thể ngăn bàn tay Đỗ Vũ. Cặp vú căng tròn trong tay anh liên tục đổi hình dạng, như sóng biển cuộn trào, một đợt chưa tan đã tiếp nối đợt sau.
“Van anh… Vào phòng ngủ đi…” Mẹ quay mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu, sợ làm phiền tui đang cắm cúi làm bài tập.
Đỗ Vũ cười gian, ghé sát tai mẹ, thì thầm gì đó tui không nghe rõ. Chỉ thấy mặt mẹ đỏ rực như lửa, ánh mắt thoáng bối rối. Mẹ im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu, quay sang tui: “Tiểu Phàm, con làm bài một mình nhé, đừng có lén chơi!”
Tui giả vờ cúi đầu viết bài, nhưng mắt đã dính chặt vào chiếc gương nhỏ trên bàn, phản chiếu mọi cử động của họ. Qua ánh kính, tui thấy rõ mẹ chỉnh lại vạt áo, nhưng cặp vú căng mọng vẫn nổi bật dưới lớp sơ mi, như không chịu nằm yên.
Đỗ Vũ đưa tay ôm eo mẹ, mẹ định tránh, nhưng nghĩ lại lời vừa hứa, đành ngả vào lòng anh. Hai người dần khuất sau cánh cửa, để lại căn phòng tĩnh lặng.
Tui máy móc viết bài, nhưng đầu óc chỉ toàn hình ảnh vừa nãy. Cặp vú mẹ trong tay anh rể, mềm mại mà đàn hồi, những đường cong làm tui huyết mạch sôi trào, cứ hiện lên không ngừng. Mỗi lần nhớ lại cảnh mẹ bị ôm từ phía sau, tim tui đập thình thịch, không sao kiềm chế. Chiếc áo sơ mi trắng bó chặt, cặp vú như hai quả đào chín mọng, bị anh rể nắn bóp thoải mái, đầy co dãn…
Tui ép mình tập trung vào bài thi, nhưng mấy con số và ký hiệu cứ biến thành hình ảnh cặp vú mẹ phập phồng. Mẹ cắn môi, cố kìm tiếng rên ngượng ngùng; gương mặt tinh xảo đỏ ửng khi đồng ý yêu cầu của anh rể… Tất cả như khiêu khích phần sâu thẳm trong tui, làm tui khô nóng không chịu nổi.
Tui bấm mạnh vào đùi, cố tỉnh táo, nhưng cảm giác ấy càng lúc càng mãnh liệt, đến nỗi tay cầm bút cũng run run. Chiếc gương nhỏ trên bàn như phong ấn một bí mật cấm kỵ, mà tui chỉ biết dằn vặt với bài tập mãi không xong.
“Không sao, Tiểu Phàm không nghe thấy đâu…” Giọng Đỗ Vũ trầm thấp, pha chút cười cợt.
Tiếp theo là tiếng sột soạt, như quần áo cọ vào nhau.
“Đừng… Tiểu Phàm nghe được bây giờ…” Mẹ thở dồn, giọng đầy lo lắng.
“Mẹ đừng căng thẳng thế,” Đỗ Vũ nói, giọng dịu dàng như dỗ dành, “Yên tâm đi.”
“Ư… A…” Tiếng rên khe khẽ của mẹ bất chợt cao hơn, làm tui giật mình.
Ngón tay tui siết chặt bút, tai dựng lên không kiểm soát. Đầu óc tui ngập tràn hình ảnh: Đỗ Vũ cởi trần, làn da trắng nõn của mẹ, và đôi mắt vốn uy nghiêm giờ chắc hẳn đang mê ly… Những ý nghĩ này làm tui nóng ran, tui cúi thấp đầu, cố tập trung vào bài tập, nhưng tiếng thở gấp và âm thanh lạo xạo bên tai chẳng thể nào bỏ qua.
Tim tui đập như trống, tui do dự một lát, cuối cùng đặt bút xuống. Ma xui quỷ khiến, tui đứng dậy, rón rén mở cửa phòng.
Nhà tui ở khu biệt thự cao cấp, căn nhà ba tầng rộng rãi. Tầng một là phòng khách thoáng đãng, bếp mở, và phòng dành cho người giúp việc. Tầng hai có ba phòng ngủ: phòng tui, phòng chính của mẹ, và phòng anh rể ở giữa, còn phòng chị tui ở cuối. Tầng ba là kho, phòng khách dự phòng, và sân thượng. Mỗi phòng đều có nhà tắm riêng, cách âm cũng kha khá.
Lúc này, tui đứng trên hành lang tầng hai, dưới chân là tấm thảm lông dê dày, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Bình thường tui ghét sự yên ắng, nhưng giờ nó lại che chở cho tui. Tiếng động từ phòng mẹ ngày càng rõ, làm mặt tui nóng bừng, tim đập thình thịch.
Tui nhớ lại những video từng xem lén lúc nửa đêm. Những người phụ nữ trong đó cũng phát ra âm thanh tương tự, khi thì ngượng ngùng, khi thì phóng đãng. Biểu cảm và tư thế của họ đầy khoái lạc, tiếng thở gấp ồ ồ hay uyển chuyển đều khiến lòng tui rạo rực.
Giờ đây, âm thanh ấy vang ngay trên đầu tui, và người mẹ vốn đoan trang, tao nhã trong mắt tui, có lẽ đang trải qua những khoảnh khắc như trong video. Ý nghĩ này vừa làm tui sốc vừa kích thích, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Tui rón rén tiến về phía phòng mẹ, mỗi bước đều cẩn thận, sợ phát ra tiếng động. Thảm lông hấp thụ tiếng chân, nhưng chẳng thể kìm nén nhịp tim điên cuồng của tui. Càng đến gần, âm thanh cấm kỵ càng rõ ràng, hòa lẫn tiếng nệm kêu kẽo kẹt và tiếng vải sột soạt.

Bình luận

Để lại bình luận