Chương 3

: Những Ngày Huấn Luyện và Lo Lắng Về Mẹ
“Dạ, mẹ yên tâm,” tôi đáp nhỏ qua điện thoại, cố giữ giọng thật bình tĩnh. Mới hôm trước, lúc chuẩn bị lên đường, mẹ còn dặn đi dặn lại rằng sẽ để tôi tự lập trong đợt huấn luyện quân sự này. Vậy mà giờ mẹ lại gọi, hỏi han đủ thứ. Rõ ràng mẹ vẫn lo cho tôi, chẳng yên tâm chút nào.
“Ai đó? Gọi cho bạn gái hả? Sao nhỏ giọng thế?” – Nam, thằng nhỏ con trong phòng, cười cợt, trêu tôi.
“Ha ha, đâu có…” – Tôi cười gượng, cố lấp liếm cho qua. Đúng lúc đó, tiếng còi báo giờ ăn vang lên. Cả đám trong phòng nháo nhào bật dậy, xỏ giày chạy ùa ra ngoài. Tôi cũng chẳng chịu thua, vội vàng đứng lên đuổi theo, bụng đói cồn cào sau một buổi sáng vật vã trên thao trường.
Sau bữa trưa, chưa kịp nghỉ ngơi được bao lâu, tụi học sinh mới lại bị lôi ra thao trường. Doanh trại này đúng chuẩn quân đội, với đường băng 800 mét bao quanh một khu trung tâm rộng lớn, chia đều thành bốn khu vực huấn luyện cho các lớp. Tháng Chín, cái nóng mùa hè đã dịu đi, nhưng vào lúc ba giờ chiều, mặt trời vẫn đủ sức làm tụi tôi toát mồ hôi hột. May mà hôm nay trời có chút mây, nắng không quá gắt. Theo tiếng còi của anh lớp trưởng, cả bốn lớp bắt đầu tập các động tác cơ bản: xoay trái, xoay phải, bước đều.
Đám học sinh mới như tụi tôi, vốn quen ngồi học trong lớp, đâu có chịu được kiểu huấn luyện nặng nhọc thế này. Nhiều đứa bình thường chỉ biết cắm đầu vào sách vở, chẳng bao giờ vận động, nên đến trưa thì lớp tôi đã có bốn, năm đứa ngã quỵ. Nam cũng nằm trong số đó. Sáng nhìn nó còn hùng hổ lắm, ai ngờ lại yếu thế, chẳng bì được với tôi. Dù mồ hôi nhễ nhại, toàn thân mệt mỏi, tôi vẫn cố cắn răng chịu đựng.
“Tút… tút… tút…” – Tiếng còi tắt đèn vang lên, cả đám tụi tôi nằm vật ra giường, rên rỉ vì đau nhức khắp người.
Lúc này, Hùng, thằng đeo kính, vừa xoa vai vừa kể: “Ê, tụi mày biết không? Tối nay tao được đi qua chỗ cô Lan Anh!”
“Cái gì? Qua ký túc xá cô ấy làm gì?” – Vũ, thằng mũm mĩm, tò mò hỏi.
“Tao là trợ lý lớp 1 mà! Mấy lớp khác toàn trợ lý nữ, chỉ có tao là nam, được gọi qua báo cáo tình hình huấn luyện. Trời ơi, cô Lan Anh còn giữ tao lại nói chuyện riêng nữa!” – Hùng khoe, giọng điệu đầy tự hào.
“Xạo mày! Giữ mày lại nói chuyện? Sao không nói là cô ấy để ý mày luôn đi? Xưng hô cũng đổi rồi, từ cô phụ đạo viên thành cô Lan Anh luôn kìa!” – Nam bĩu môi, rõ ràng không tin.
“Ê, mày không hiểu đâu. Tao học giỏi, cô Lan Anh bảo tao phải để ý tụi lớp 1 cho kỹ. Mà tụi mày đoán xem tao thấy gì?” – Hùng tiếp tục kể, giọng hào hứng.
“Thấy gì?” – Tôi tò mò, buột miệng hỏi.
“Cô Lan Anh phơi đồ trên ban công, quần lót mỏng dính, nước nhỏ từng giọt từ đôi tất chân, lấp lánh dưới ánh đèn…” – Hùng nuốt nước bọt, mắt sáng rực.
“Ờ, cô ấy đúng là mỹ nhân, mê thật. Tao chiều nay bị ngã, tưởng thế nào, ai ngờ lại được cô ấy đỡ lên ghế. Tao còn dựa vào người cô ấy nữa!” – Nam chen vào, giọng đầy hâm mộ.
“Sao cơ?” – Vũ tò mò, giọng càng phấn khích.
“Tụi mày tin không, chính cô ấy đỡ tao ngồi xuống. Lúc đó tao gần như ôm cả người cô…” – Nam kể, chưa kịp nói hết thì “rầm”, cửa phòng bật mở. Hai anh lớp trưởng bước vào, khiến cả đám im bặt.
Dù tụi nó không nói nữa, lòng tôi lại rối như tơ vò. Cảm giác như có đàn kiến bò trong người, khó chịu mà chẳng giải thích được. Mãi đến khi hai anh lớp trưởng lên giường, không khí trong phòng mới bớt căng thẳng. Bỗng anh Quang, lớp trưởng lớp 2, lên tiếng: “Ê, anh Chấn Trung, mày thấy cô Lan Anh thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Cô ấy làm việc nhiệt tình, đối xử với mọi người cũng lịch sự,” – Anh Chấn Trung đáp, giọng bình thản.
“Xời, ý tao không phải thế. Mày không thấy à? Tao nhìn cô ấy mà lòng cứ như bị mèo cào. Cái mông đó, đôi chân bọc tất mỏng đó, trời ơi, đẹp mê hồn!” – Anh Quang nói, giọng đầy thèm thuồng.
“Thôi, đừng nói bậy!” – Anh Chấn Trung gắt lên, cắt ngang.
“Đúng đó, tao cũng thấy thế!” – Nam chen vào, không kìm được sự phấn khích.
“Mày, thằng nhóc chưa lớn mà biết gì!” – Anh Quang cười khẩy.
“Biết chứ! Tụi anh nói cô Lan Anh mà, đúng không?” – Nam càng nói càng hăng.
“Thôi, đủ rồi! Ngủ đi!” – Anh Quang gắt, quay lưng ngủ tiếp.
Dù tụi nó không nói nữa, tôi vẫn bồn chồn. Trời ơi, tụi mày mà cũng dám đánh chủ ý lên mẹ tao! Mẹ là cô giáo, là người mà tụi mày phải kính trọng, vậy mà dám nói mấy lời tục tĩu đó. Tôi nằm trên giường, lòng đầy bức bối.
Mấy ngày huấn luyện sau đó dần đi vào guồng. Đám học sinh mới cũng bắt đầu quen với nhịp sống khắc nghiệt trong doanh trại. Số người ngã quỵ giảm dần, và mẹ cũng ít xuất hiện trên thao trường, chuyển từ vai trò hỗ trợ y tế tạm thời sang công việc phụ đạo viên chính thức. Trong những ngày đầu, tôi lặng lẽ tập trung vào các bài huấn luyện thể lực, dù mệt mỏi nhưng cũng cảm nhận được cơ thể mình khỏe hơn, ý chí cũng được tôi luyện. Hóa ra huấn luyện quân sự đúng là cần thiết để rèn giũa tụi học sinh mới như chúng tôi.
Hôm đó, nhân lúc nghỉ giữa giờ tập đi đều, tôi xin phép đi vệ sinh. Khi đến gần nhà vệ sinh, tôi bất ngờ thấy mẹ từ khu vệ sinh nữ bước ra. Mẹ ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên khi thấy tôi, rồi mỉm cười, khẽ liếc mắt ra hiệu cho tôi đi theo về phía sau khu ký túc xá nữ. Tôi nhìn quanh, thấy không có ai, liền lững lờ bước theo.
Vừa khuất sau góc lầu, giọng mẹ đã vang lên: “Sao con chẳng gọi cho mẹ? Tối ra thao trường không phải có thời gian rảnh à?”
“Con… con sợ tụi bạn phát hiện,” – Tôi gãi đầu, đáp nhỏ.
“Ngốc quá, có gì mà sợ? Thế nào, ăn uống có quen không? Có cần mẹ mang gì cho con không?”
“Dạ, không cần đâu mẹ. Con quen rồi, cảm ơn mẹ.”
Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt mẹ. Dù sao, mấy đứa học sinh khác còn chịu được, sao tôi lại không?
“Vậy được. Có gì thì gọi cho mẹ. Mẹ đi trước đây, huấn luyện xong về nhà mẹ làm món ngon cho con.”
Mẹ dặn thêm vài câu rồi rời đi, dáng vẻ vội vã như còn nhiều việc phải làm.
“Đi đều bước! Một, hai, một…”
Tiếng hô khẩu lệnh lại vang lên từ thao trường. Tôi quay lại, cố hòa vào đội hình, nhưng bất ngờ bị Vũ gọi giật: “Ê, Minh, mày nói gì với cô Lan Anh thế?”
“Cái gì? Mày thấy gì?” – Tôi giật mình, suýt nữa nói hớ.
“Thôi, đừng căng thẳng. Tao chỉ…” – Vũ chưa kịp nói hết, anh Chấn Trung đã quát:
“Lê Minh! Mày nói gì đó? Bước chân sai rồi! Ra khỏi hàng, chạy 1000 mét!”
“Trời đất quỷ thần ơi!” – Tôi than thầm trong bụng. Anh Chấn Trung tuy tốt tính, nhưng nghiêm khắc đến mức không nể nang ai. Bị điểm danh, tôi đành cắn răng chạy ra đường băng, bắt đầu hành trình “tra tấn” tiếp theo.

Bình luận

Để lại bình luận