Chương 3

: Căn phòng đen

Phần còn lại của bài học, mẹ tôi cũng đã điều chỉnh lại được phong thái của mình, còn tôi thì cứ ngồi đó ngây ngốc cố nốt buổi học.

Ngay khi chuông báo tan học vang lên, mẹ tôi cho tan lớp đúng giờ, một điều vô cùng hiếm thấy ở mẹ tôi, còn tôi thì cũng vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Tôi lờ mờ nghe thấy giọng nói của mẹ tôi sau lưng: “Mạnh Cường, em sao vậy, lên lớp không nghe giảng, tan học không làm bài tập, còn có bạn nói là em chơi điện thoại, em tiết sau không cần phải học nữa, em đi với cô!”

Tôi biết “tên phế vật” này tới số rồi, khiến lòng tôi không khỏi mừng thầm.

(Không biết đi vệ sinh xong tôi sẽ lại được nhìn thấy khung cảnh tàn nhẫn bét nào đây.)

Ở trong nhà vệ sinh, tôi có thể thả lỏng toàn bộ sự kìm nén trong tiết học.Tiếp đó cơ thể tôi cũng nhẹ nhàng theo dòng chảy đang tuôn ra xối xả. Ngoài ra, cái “tên phế vật” chắc cũng đang phải nhận ‘hình phạt’ thích đáng, những cảm xúc vừa rồi của tôi dường như cũng đi theo dòng nước tiểu xả xuống cống.

Tâm trạng tôi lúc này đã vô cùng thoải mái, khoan thai đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cũng chẳng mấy khi được tan tiết đúng giờ, tôi tự hỏi liệu mình có nên sử dụng thời gian này để xem cái bộ dạng bị giáo huấn thảm hại của cái “tên phế vật” đó hay không. Bình thường, tôi thường hay bị mẹ chỉ trích, giờ nhìn người khác cũng bị như mình chẳng phải vui lắm sao? Đặc biệt là cái “tên phế vật” đó, chỉ cần được nhìn bộ dạng bị chỉ trích của hắn một chút thôi cũng khiến tôi vui vẻ cả ngày.

Vì vậy, tôi bước đến phòng làm việc của giáo viên với tâm trạng vui vẻ, vừa bước đến cửa phòng thì thấy bên trong phòng chỉ có một số thầy cô khác đang làm việc, hoàn toàn không có cảnh tượng mẹ tôi mắng mỏ hay dạy dỗ ai đó.

Nhưng tôi cũng chẳng lấy làm lạ quá lâu, tôi chỉ nhớ rằng có lẽ mẹ tôi phải đã lôi “tên phế vật” đó đến ‘Căn phòng đen” rồi.

Căn phòng đó nằm ở góc tận cùng của tầng này, hành lang ở đây có kết cấu tạo thành một vòng, nếu muốn đến căn phòng tận cùng hành lang thì phải hơi quẹo một chút, muốn ra vào căn phòng đó tương đối rắc rối, mà cũng chẳng có ai chú ý đến nơi đấy cả, nơi đó thường để những đồ vật hoặc tài liệu ít dùng đến. Thông thường, không ai quan tâm đến căn phòng đó và cũng không ai sẽ sử dụng căn phòng đó cả.

Do mấy lần tôi thấy mẹ giận đùng đùng rồi bước vào căn phòng đó nên tôi mới nghĩ đến nó.
Căn phòng đó cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có điều cách âm rất tốt nên dù có đi ngang qua cũng không nghe thấy gì. Dù không nghe được tiếng “tên phế vật” đó bị mắng thì tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhưng nghĩ đến vẫn khiến tôi thấy hơi hụt hẫng.

Nhưng nghĩ kỹ lại, chỉ có mẹ tôi mới dùng căn phòng đó để giáo huấn những học sinh khác, còn khi giáo huấn tôi thì mẹ không hề giấu diếm gì mà còn quát thẳng trước mặt mọi người.
Nghĩ đến điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Cứ lùi được một bước đầu lại nghĩ tới, càng nghĩ càng giận, thế nên lần này nhất định phải đi xem “tên phế vật” đó bị mắng như thế nào!

Tôi sải bước đến cuối tầng này, dè dặt rẽ vào hành lang nhỏ để tránh bị bắt gặp. Đến nơi, tôi thấy cửa sắt chống trộm bên ngoài không đóng chặt. Nhà kho của trường chúng tôi thường có hai cánh cửa, cửa sắt bên ngoài và cửa gỗ kiểu bình phong bên trong.

Cánh cửa sắt đang mở có đủ một khoảng trống cho tôi tiến sát vào cánh cửa gỗ dạng bình phong bên trong. Hầu hết khung của cánh cửa này được làm bằng gỗ, nhưng nó có một lớp vải xô dày phủ lên ở giữa.

Cánh cửa gỗ dạng bình phong này đã khá cũ, phần gỗ thì vẫn còn khá tốt, nhưng trên phần vải phủ trên cửa lại có một lỗ hổng đủ to để tôi chỉ cần ngồi xổm thôi cũng có thể quan sát toàn bộ những chuyện diễn ra bên trong phòng.

Tôi nhìn vào căn phòng mà lòng tràn đầy sự mong đợi.

Nhưng khung cảnh bên trong căn phòng ngay lập tức khiến tôi vô cùng bối rối, bởi vì tiếng mắng mỏ trong tưởng tượng của tôi chẳng hề thấy đâu mà bao trùm lên căn phòng là một sự tĩnh mịch kì lạ.

Gọi nơi này là căn phòng đen chẳng qua do nơi này quanh năm đều kéo rèm, quả thực so với những nơi khác thì có tối hơn một chút, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ ràng mọi thứ bên trong. Mà va vào ánh mắt của tôi đầu tiên là một bóng người cao lớn quay lưng lại với tôi, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là “tên phế vật” Mạnh Cường, người ngồi trước tôi.

Lúc này hắn đang lẳng lặng đứng ở giữa phòng, hai tay hình như đang đỡ một cái gì đó cứ tiến ra tiến vào ở dưới háng. Lắng tai nghe kỹ thì trong căn phòng yên tĩnh không ngừng vang lên tiếng thở dốc của đàn ông và những âm thanh kỳ lạ như tiếng húp nước sì sụp.

Nếu “tên phế vật” ở đây, còn mẹ tôi ở đâu?
Tôi chăm chú theo dõi, khung cảnh trong giây tiếp theo như búa nặng giáng xuống đầu tôi, tôi thấy thứ mà Mạnh Cường đang đỡ dưới háng chính là đầu của mẹ tôi!

________________

Bình luận

Để lại bình luận