Chương 3

Con hẻm nhỏ vắng tanh, ánh đèn đường mờ mịt, chỉ đủ hắt lên vài bóng đen lắc lư trên tường gạch. Không một bóng người qua lại, không gian tĩnh lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Mẹ tôi, vừa bị gã đàn ông to béo va vào, giờ đang đau đớn kêu lên, giọng lạc đi vì cú sốc. Tôi đứng đó, máu nóng dồn lên đầu, cơn giận dữ bùng cháy như lửa. Chẳng kịp nghĩ ngợi hay sợ hãi, tôi gào lên: “Mẹ kiếp, mày làm gì thế hả?” rồi lao tới, vung nắm đấm nhằm thẳng vào mặt gã.
Nhưng gã đàn ông ấy, cao to như một con gấu, phản ứng nhanh đến đáng sợ. Bàn tay vừa nãy còn sờ soạng ngực mẹ tôi giờ vung lên, táng thẳng vào mặt tôi. Cú đấm mạnh như búa bổ, khiến tôi trời đất quay cuồng, ngã vật xuống góc tường bên đường. Đầu tôi đau điếng, mũi nóng ran, máu tươi chảy ròng ròng, nhỏ từng giọt xuống áo. Tôi choáng váng, cố chống tay đứng dậy, nhưng chưa kịp định thần, một cú đá trời giáng giáng xuống đầu tôi. Đau đớn đến mức tôi suýt ngất đi, mắt hoa lên, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng mẹ kêu cứu và tiếng khóc nức nở.
Tiếng mẹ gào thét không ngừng, xen lẫn với những âm thanh chói tai của những cái tát. Tôi cố mở mắt, thấy đám đồng bọn của gã đàn ông đã xông tới. Một tên túm chân mẹ, một tên khác nắm tóc, lôi mạnh. Trong số đó, có một ả phụ nữ, mặt mày hung tợn, liên tục tát vào mặt mẹ tôi. Mẹ giãy giụa, hét lên cứu mạng, nhưng mỗi cái tát mạnh mẽ khiến giọng mẹ yếu dần, cuối cùng chỉ còn những tiếng ú ớ. Đám người đó, như một bầy thú dữ, nhanh chóng khiêng mẹ – thân hình nhỏ nhắn, yếu ớt – lôi đi về phía đầu hẻm.
Tôi cố gượng dậy, đầu óc quay mòng mòng, mắt dính máu khiến tầm nhìn mờ mịt. Tôi lảo đảo đuổi theo, chỉ kịp thấy chúng nhét mẹ vào một chiếc xe tải cũ kỹ. Mẹ vẫn ra sức vùng vẫy, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt hoảng loạn xen lẫn tuyệt vọng. Tôi không thấy rõ nét mặt mẹ, chỉ biết trái tim mình như bị bóp nghẹt. “Cứu mạng! Chúng bắt cóc! Báo cảnh sát đi!” tôi gào lên, giọng lạc đi trong tuyệt vọng. Đám người đi đường bắt đầu tụ tập, vài người lôi điện thoại ra gọi cảnh sát, nhưng cũng có kẻ chỉ đứng nhìn, như xem một màn kịch đường phố.
Chiếc xe tải gầm rú, khói đen phun ra mù mịt. Cửa xe đóng sầm lại, và đó là lần cuối cùng tôi thấy mẹ. Đầu tôi đau như búa bổ, mắt tối sầm, cơ thể đổ gục xuống nền đất lạnh. Trước khi ngất đi, hình ảnh chiếc xe tải khuất dần cùng tiếng động cơ ầm ĩ là ký ức cuối cùng còn sót lại.
Trong khi tôi bất tỉnh, mẹ tôi, người phụ nữ nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, vẫn chiến đấu. Khi thấy tôi bị gã đàn ông to lớn đạp ngã, ánh mắt mẹ như bốc lửa. Bà vùng vẫy, đấm đá, dùng móng tay cào cấu, cố thoát khỏi đám người đang khống chế. Nhưng sức bà, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể địch lại đám thú dữ ấy. Mẹ cắn mạnh vào tay gã đàn ông đang bịt miệng bà. Gã, được gọi là Vương Ma Tử – kẻ cầm đầu băng nhóm buôn người – gầm lên đau đớn. “Con mẹ nó!” gã rít lên, giật tay ra, để lộ vết cắn rướm máu trên lòng bàn tay.
Mẹ không dừng lại, ánh mắt sắc lạnh, gào lên: “Mày dám đánh con tao? Tao liều mạng với mày!” Bà lao tới, như một con báo cái bảo vệ con. Nhưng không gian chật hẹp trong xe, cộng với đám người vây quanh, khiến mẹ nhanh chóng bị khống chế. Một ả phụ nữ ghìm chặt cổ mẹ, nhưng mẹ vẫn hung hãn cắn vào đùi ả. Tiếng ả ré lên đau đớn, còn Vương Ma Tử, tức tối, tung một cú đấm vào gáy mẹ. Cú đánh mạnh đến mức mẹ ngất đi, thân hình nhỏ bé đổ gục trong tay chúng.
“Vương ca, ả nói đó là con trai ả? Cái thằng mặc đồng phục lúc nãy hả?” ả phụ nữ vừa xoa đùi vừa hỏi. “Không thể nào, nhìn ả trẻ thế, tưởng là bạn gái thằng nhóc chứ,” một gã khác đáp, nhấc mẹ tôi, giờ đã bất tỉnh, đặt vào góc xe tải. Chúng cười cợt, chẳng màng đến nỗi đau của người phụ nữ trước mặt.

Bình luận

Để lại bình luận