Chương 3

“Anh, em đi với anh tìm mấy anh khác nha.”

“Còn Yến Linh với mấy bạn em thì sao?”

“Bọn họ để anh Gia Huy lo. Hi hi…” Ngọc Nhi ghé sát tai tôi thì thầm: “Em nói nhỏ anh nghe, hình như Yến Linh thích anh Gia Huy đó.”

“Vậy à.” Ngửi mùi hương quen thuộc, tôi nhướn mày, nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang ôm tay mình, hỏi: “Thế em có thích anh không?”

Nghe vậy, Ngọc Nhi đánh nhẹ vào tay tôi, cười khúc khích: “Anh thích gái không mặc đồ, nghĩ nhiều quá rồi nha.”

“Ờ…”

“Hi hi, anh yên tâm, em không đi kể lung tung về gu chọn bạn gái đặc biệt của anh đâu.”

Càng nghe em nói, tôi càng thấy xấu hổ muốn độn thổ.

Dẫu sao thì, khoác tay một em gái xinh sexy đi dạo khắp hội trường, đối mặt với những ánh mắt ghen tị xen lẫn ngưỡng mộ, đúng là mang lại cảm giác thành tựu và hư vinh khó tả.

Đang đi, Ngọc Nhi bỗng ghé sát tai tôi thì thầm: “Anh, tụi con trai có phải đều thích con gái mặc đồ hở hang không?”

“Chắc vậy.” Tôi đáp bừa.

“Thế sao họ lại không cho bạn gái mình mặc đồ hở?”

“Cái này… anh không biết nữa, mỗi người mỗi ý. Nhưng với anh, anh thực sự muốn bạn gái ra ngoài ăn mặc sexy chút.”

“Thật hay đùa? Nếu người lạ nhìn bạn gái anh bằng ánh mắt dâm tà, anh không ghen, không bực hay khó chịu à?”

“Ờ… sao tự nhiên em hỏi mấy chuyện này?”

Ngọc Nhi không trả lời mà hỏi ngược: “Anh, anh có đọc bài của thằng cha Phi Vũ nào không?”

“Cái gì? Em… em cũng thích đọc truyện người lớn à?” Tôi trố mắt nhìn em, không tin nổi.

“Còn không phải tại anh trai em, rảnh rỗi đi mã hóa mấy cái truyện đó. Em tò mò, thử hack cho bằng được, ai ngờ phá được mật khẩu thì phát hiện bí mật của ổng. Đó cũng là lý do em chọn khoa Công nghệ thông tin làm nguyện vọng một.”

Không biết ba mẹ em mà biết con gái chọn ngành này chỉ để moi bí mật của anh trai thì sẽ nghĩ gì?

“Sao tự nhiên em kể anh nghe mấy chuyện này?”

“Sao? Anh không thích đọc mấy cái truyện bậy bạ hả?”

“Ồ~” Tới đây, tôi thử dò xét: “Ờ… em, bên trong em có mặc áo lót không?”

“Cái gì?” Ngọc Nhi ngẩn ra, rồi khi phản ứng lại, em đánh mạnh vào tay tôi: “Trời!

Anh đúng là đồ dâm dê. Ai lại hỏi thẳng thừng thế chứ.”

“Không lẽ thật! Em… em không mặc thật hả?! Thế còn quần lót?”

“Anh, đừng hỏi nữa mà! Người ta ngại lắm.”

“Hê hê, em biết bí mật của anh, anh cũng biết bí mật của em, để tránh việc phải giết nhau giữ bí mật, anh đề nghị mình hẹn hò luôn cho tiện, được không?”

“Phì~ Anh, đây là lời tỏ tình sáng tạo, hài hước, mà đầy chất đen tối nhất em từng nghe.”

Ngọc Nhi che miệng cười, làm cặp ngực trắng muốt gần như bật ra khỏi áo rung lắc theo từng nhịp, tạo thành những đợt sóng dữ dội, khiến mắt tôi như muốn lồi ra, suýt nữa phun máu mũi.

Tôi hít sâu vài hơi, kìm lại dòng máu nóng đang sôi sục, rồi thừa thắng xông lên hỏi: “Ngọc Nhi, làm bạn gái anh nhé?”

“Chỉ cần anh không quản chuyện em mặc gì, em sẽ suy nghĩ.”

Dù không hiểu sao em cứ nhấn mạnh chuyện “không được quản cách ăn mặc”, nhưng cơ hội thế này, ngu gì tôi đẩy ra ngoài?

Bình luận

Để lại bình luận