Chương 3

Sau khi mẹ mất, tôi và chị gái được gửi đến nhà cô, còn bố thì được trường cho phép đi làm công xa nhà. Tôi và chị, lớn hơn tôi hai tuổi, bắt đầu những ngày ở nhờ nhà họ hàng (nhà cũ đã bán để trả nợ). Trong sáu năm đó, tôi và chị không có nổi một bộ quần áo mới, một đôi giày mới, ngày nào cũng mặc đồ thừa của các chị họ. Mỗi lần bố về, thấy tôi và chị trong bộ quần áo cũ rách, ánh mắt bố đầy vẻ áy náy.

Sau vài năm sống nhờ họ hàng, tôi vào học cấp ba ở huyện. Lúc này, tôi bắt đầu có quần áo mới, do chị tôi mua. Lần đầu chị đưa quần áo mới cho tôi, chị bảo chị có bạn trai, và mấy bộ đồ này là do anh ấy tặng. Tôi thấy lạ, vì dù chị tôi xinh đẹp, trong làng chẳng ai theo đuổi chị. Nhà chúng tôi nợ nần chồng chất, ai mà dám cưới chị? Chị từng nói điều kiện để cưới chị là phải trả nợ nhà tôi và lo học phí cho tôi.

Tôi ngạc nhiên khi chị có bạn trai, vì người này không đáp ứng được điều kiện của chị – trả nợ nhà và lo học phí cho tôi, chỉ đưa tiền sinh hoạt cho tôi thôi. Hơn nữa, khi tôi mới vào cấp ba, chị nhất quyết không cho tôi gặp “anh rể”. Mãi đến hai tháng sau, dưới sự nài nỉ của tôi, chị mới dẫn tôi đi gặp người “anh rể” đó.

Lần đầu gặp người đàn ông ấy, tôi có ấn tượng rất tệ. Dù anh ta cao lớn, khỏe mạnh, nhưng ánh mắt nhìn tôi giống hệt mấy gã lưu manh trong làng – ánh mắt thèm thuồng. Tôi thấy anh ta chẳng ra gì, nên sau đó không gặp lại nữa. Mãi một tháng sau, tôi mới biết sự thật về mối quan hệ giữa anh ta và chị. Cũng từ đó, tôi hiểu chị yêu thương tôi đến mức nào.

Hôm đó, tôi muốn tìm chị, nên đến căn phòng chị và “anh rể” thuê. Chị lúc đó đang học lớp 12, nhưng chẳng chăm học, thường xuyên đi “chơi” với anh rể, khiến thành tích học tập sa sút, hay bị phê bình. Nghe chuyện về chị, tôi quyết định đến hỏi cho rõ. Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Tôi gõ cửa, “anh rể” mở cửa ra. Thấy tôi, anh ta giật mình, nhưng rồi nở nụ cười đểu và mời tôi vào. Vào trong, tôi sững sờ trước cảnh tượng không thể tin nổi. Trong căn phòng thuê nhỏ, mùi lạ lùng lan tỏa. Quần áo đàn ông, đàn bà vương vãi trên sàn. Trên giường, chị tôi mệt mỏi, ngơ ngác nhìn tôi, còn trên người chị, một gã đàn ông trần truồng đang hì hục nhấp nhô.

Lúc đó, tôi ngây người nhìn cảnh trên giường. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra quần áo trên người tôi, tiền tiêu vặt hàng ngày từ đâu mà có, và “anh rể” thực chất là ai. Ánh mắt chị nhìn tôi lúc đó, đầy xấu hổ và đau đớn, khiến tôi tưởng mình đang mơ.

Trong lúc tôi đứng ngây ra, gã đàn ông trên người chị phát hiện tôi. Thấy tôi, ánh mắt hắn lộ ra vẻ dâm đãng giống như đám lưu manh nhìn tôi, nhưng còn trơ trẽn hơn, khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.

“Gái mới à? Con này bao nhiêu tiền?” gã hỏi “anh rể”.

Tôi không nghe anh rể trả lời thế nào, cũng không dám nhìn chị thêm, quay người bỏ chạy. Tôi dường như nghe thấy tiếng chị khóc, nhưng tôi không dừng lại. Hành động đó sau này khiến tôi luôn cảm thấy xấu hổ mỗi khi đối diện chị. Dù chị không trách tôi, nhưng tôi biết mình đã làm tổn thương chị. Rời khỏi căn phòng thuê, tôi lang thang vô định. Khi tỉnh táo lại, tôi đã về đến ký túc xá trường. Nằm trên giường, đầu óc tôi đầy hình ảnh vừa chứng kiến.

Bình luận

Để lại bình luận