Chương 3

: Thảo luận quyền lợi
Minh Hải khịt mũi, vô cùng hứng thú hỏi: “Quyền lợi gì?”
Ngọc Tuấn nhàn nhạt nói: “Nếu mày cảm thấy rằng yêu cầu của một bên quá đáng thì mày có quyền đảo ngược yêu cầu của cả hai bên. Nói cách khác, tao đề nghị hôn cái miệng nhỏ của cô Vân, còn mày đề xuất được nắm bàn tay bé nhỏ của mẹ tao, nếu mày thấy mày thiệt thòi quá thì có thể đảo ngược yêu cầu của đôi bên.”
Minh Hải tiếp lời của Ngọc Tuấn: “Có nghĩa là biến thành mày chỉ có thể nắm tay mẹ tao, nhưng tao có thể hôn cô Ngọc Lan.”
Ngọc Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng có một số điểm cần chú ý: 1. So với nắm tay, hôn mẹ tao sẽ khó thực hiện hơn, cho nên phải suy nghĩ kỹ xem mình có thể làm được hay không, nếu không thể thì coi đó là nhiệm vụ thất bại. 2. Khi một bên đề xuất thực hiện quyền lợi, bên kia sẽ không được sử dụng bất kỳ quyền lợi nào trong trò chơi lần đó, nghĩa là bao gồm cả quyền lợi thứ hai sẽ được thảo luận sau.”
“Vậy quyền lợi thứ hai là gì? Và điều gì xảy ra nếu trò chơi thất bại?”
“Quyền lợi thứ hai là quyền trao đổi đối tượng. Lấy ví dụ tương tự, nếu mày thực hiện quyền trao đổi đối tượng, vậy sẽ biến thành là tao phải hôn mẹ tao và mày sẽ nắm tay cô Vân. Yêu cầu vẫn như cũ, chỉ là đổi đối tượng mà thôi.”
“Còn về việc nếu trong trò chơi có một bên thắng, một bên thất bại thì bên thắng sẽ có thêm một yêu cầu lựa chọn một trong các quyền trao đổi hoặc quyền trao đổi để đáp ứng yêu cầu không thực hiện được. Khi bắt đầu trò chơi, cả hai bên chỉ có một quyền trao đổi và quyền hoán đổi, nếu sử dụng hết tức là không còn.”
“Nhưng ngoại lệ là nếu cả hai bên sử dụng hết quyền trao đổi hoặc quyền hoán đổi, như vậy cả hai bên sẽ lấy lại quyền lực ban đầu. Đương nhiên, quyền trao đổi chỉ có thể tương ứng với quyền trao đổi, không thể một bên sử dụng quyền trao đổi, bên kia dùng quyền hoán đổi, từ đó cả hai bên bù đắp và lấy lại quyền lực của cá nhân.”
Minh Hải gật đầu: “Tao đại khái hiểu được ý của mày rồi, nhưng hai quyền này có thể hạn chế đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng. Còn thời hạn nhiệm vụ thì sao?”
Ngọc Tuấn suy nghĩ một chút: “Tạm thời là bảy ngày, nếu như hết thời gian đối phương không hoàn thành yêu cầu, như vậy coi như đối phương thua.”
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta sẽ đi thẳng vào vấn đề và đưa ra yêu cầu đối với nhau.”
“Đương nhiên, mặc dù chỉ là quy tắc chung, nhưng nếu có thắc mắc gì thì vẫn có thể bổ sung sau, vậy nên… bây giờ bắt đầu thôi. Xé một trang trong vở ghi của mày, chúng ta sẽ viết ra những yêu cầu tương ứng và trao đổi với nhau.” Ngọc Tuấn mỉm cười nói.
Minh Hải cảm thấy mỗi khi Ngọc Tuấn lộ ra nụ cười quái dị như vậy, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, lúc đó thường là khoảng thời gian tồi tệ nhất với bản thân cậu, nhưng bây giờ đã đến bước này thì không thể lùi bước. Ngoài ra, với hai loại quyền lực đó thì sợ cái đéo gì. Minh Hải nghiến răng và đưa tờ giấy cho bên kia.
Thấy Ngọc Tuấn đã viết sẵn trên giấy ghi chú, Minh Hải không chần chừ nữa mà lập tức viết yêu cầu lên đó, khi cùng Ngọc Tuấn thảo luận trước đó, cậu đã bắt đầu suy nghĩ xem mình muốn đưa ra yêu cầu gì, vô số ảo tưởng từ trước đó đều bùng nổ. Đương nhiên cũng không nên thái quá, nếu không tất cả sẽ xôi hỏng bỏng không.
“Viết xong rồi à? Vậy… bắt đầu trao đổi?”
Minh Hải đưa tờ giấy cho đối phương, đồng thời Ngọc Tuấn cũng đưa tờ giấy yêu cầu cho Minh Hải. Minh Hải cũng rất tò mò về yêu cầu mà Ngọc Tuấn sẽ đưa ra. Tuy nhiên, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì đã tức muốn dựng tóc gáy.
Lúc này, Minh Hải vừa muốn chửi ầm lên, liền nghe thấy Hứa Tuấn nói: “À, muốn chụp cảnh bên dưới váy của mẹ tao à, nhưng mà cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao mỗi lần mày theo mẹ tao lên lầu, ánh mắt của mày luôn cố tình quét qua bờ mông của mẹ tao.”
Những gì Minh Hải muốn nói đã gần như bị bóp nghẹt bởi lời của Ngọc Tuấn, câu chất vấn hung hăng cũng yếu đi mất ba phần. Minh Hải âm trầm nói: “Ngọc Tuấn, mày còn dám nói tao xem, nhìn xem mày đưa cho tao yêu cầu gì đây, vậy mà còn không biết ngại mà nói tao?”
Không có lý do nào khác, bởi vì tờ giấy của Ngọc Tuấn có nội dung “Có thể xoa bóp cặp ngực đẹp của cô Vân”.
Cô Vân cũng chính là mẹ của Minh Hải, nhưng Ngọc Tuấn đã gọi là cô Vân từ khi còn nhỏ, vì vậy từ “cô Vân” đã được viết trên giấy.
“Yêu cầu này có gì đâu, không to gan một chút thì trò chơi này còn gì thú vị? Chẳng lẽ vẫn lén lút chụp mấy tấm ảnh đời thường như trước sao?”
Minh Hải nhìn nó với một đường đen trên mặt và nói: “Đây là vấn đề to gan sao? Mày có bị tinh trùng xộc lên não không? Chẳng lẽ mày muốn đánh thuốc mẹ tao à?”

________________

Bình luận

Để lại bình luận