Chương 3

: Cạm bẫy dục vọng trong bóng tối
“Ầm ầm!” – Một tiếng động lớn vang lên, như thể cả thế giới rung chuyển. Haibara Ai giật mình, cảm giác một luồng nước lạnh buốt từ đầu đến chân, tạt thẳng vào người cô. Những giọt nước bắn tung tóe, lăn dài trên làn da trắng mịn như sứ, khiến bộ quần áo mỏng manh của cô ướt sũng, dính chặt vào cơ thể. Chiếc váy xanh đậm bó sát, giờ đây lộ rõ từng đường cong non trẻ, như thể cô vừa bước ra từ một bức tranh mỹ nhân ngư đầy mê hoặc. Bộ đồ ướt nhẹp để lộ những đường nét mơ hồ, khiến người ta không khỏi đỏ mặt. Hattori Heiji, đứng cách đó không xa, cảm thấy máu trong người nóng lên, mắt dán chặt vào Haibara, nơi mà thứ “vũ khí” dưới quần gã đã bắt đầu ngóc đầu.
“A… ưm…” – Haibara khẽ rên, giọng nhỏ như muỗi kêu. Mái tóc nâu ngắn ướt át bết vào khuôn mặt, đôi mắt trong veo như thủy tinh giờ lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Làn da trắng hơn tuyết, dù chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng đã toát lên vẻ đẹp chết người, khiến gã gác cổng đứng gần đó nuốt nước bọt đánh ực. Hắn ta, với bản tính háo sắc, không thể kìm lòng trước một cô nhóc như Haibara – một viên ngọc quý vừa ngây thơ vừa quyến rũ. Nhưng mục tiêu chính của hắn vẫn là Mōri Ran, cô gái mà hắn và đồng bọn đã mạo hiểm lên kế hoạch bắt cóc.
Hattori, trong bộ dạng cải trang làm gác cổng, liếc nhìn Haibara, rồi lén nuốt nước bọt. Gã nghĩ thầm: “Trời ơi, Ran đã đẹp, giờ lại thêm cô nhóc này… Khác kiểu nhưng đúng là cực phẩm!” Trong lòng gã, dục vọng như ngọn lửa bùng cháy. Hắn vốn chỉ nhắm tới Ran – cô nàng karate mạnh mẽ với thân hình hoàn hảo – nhưng giờ đây, Haibara với vẻ đẹp bí ẩn, nhỏ nhắn lại khiến gã không thể giữ nổi lý trí. “Đẹp thế này, ai mà kiềm chế nổi chứ?” – gã lẩm bẩm, mắt sáng rực như sói đói.
“Được rồi!” – Hattori bỗng hét lên, vờ như chẳng có gì, rồi vội vàng lao về phía hành lang sâu hun hút. Haibara, đứng đó, tay cầm khăn lau vội nước trên người, lườm theo bóng lưng gã, lẩm bẩm: “Đồ điên, dám làm ướt tao thế này…” Cô vừa lau vừa cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể có điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
“Ư…!” – Đột nhiên, một bàn tay rắn chắc bịt chặt miệng và mũi Haibara. Một mùi hắc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến cô choáng váng. Chưa kịp phản kháng, cơ thể nhỏ nhắn của cô đã mềm oặt, mất hết sức lực. Tầm mắt dần mờ đi, chìm vào bóng tối. Gã đàn ông đứng sau, với nụ cười nham hiểm, nhẹ nhàng bế Haibara vào một căn phòng thay đồ gần đó. Hắn bấm điện thoại, giọng lạnh lùng: “Bên tao có chút chuyện. Có thằng nhóc lẻn vào phòng tạp vụ, mày xử lý ngay!”
Hắn đặt Haibara xuống, mắt lướt qua cơ thể cô, rồi chuyển sang Ran, đang đứng cách đó không xa. Ran, với thân hình thon thả như ngọc, đường cong hoàn hảo, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần thon thì thon, khiến gã không kìm được. Hắn bước tới, bàn tay tham lam vươn về phía bộ ngực căng tròn của Ran, nhưng đúng lúc đó, một cuộc điện thoại réo lên, cắt ngang giấc mộng dâm dục của hắn. Gã bực bội, chửi thầm trong bụng, rồi miễn cưỡng cầm cây búa trong tay, lững lờ bước về phía phòng tạp vụ.
“Rắc!” – Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía phòng tạp vụ, khiến gã giật mình. “Ai đó?” – hắn lẩm bẩm, bước chân thận trọng, tay siết chặt cây búa. “Chắc là ở cửa ra vào.” Hắn rón rén tiến tới, giơ búa lên, sẵn sàng đập. Nhưng trước mắt, chẳng có ai. “Đèn do ai bật vậy?” – hắn ngó quanh, đầu óc rối bời.
Đúng lúc đó, một cú đánh mạnh giáng xuống sau gáy. Hắn lăn ra bất tỉnh, chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Từ bóng tối, Hattori bước ra, tay cầm cây chổi, ném phịch xuống đất. “Đám này đúng là đồ bỏ đi!” – gã nhếch mép, giọng khinh bỉ. Với một cao thủ kiếm đạo như Hattori, mấy gã này chẳng là gì. Trước đó, gã chỉ cẩn thận vì sợ chúng mang súng, nhưng giờ thì mọi chuyện đã nằm trong tay.
Hattori quay lại chỗ gác cổng, nhẹ nhàng mở khóa cửa. Gã đồng bọn kia, kẻ đã bắt Haibara, cũng đã bị Hattori hạ đo ván từ trước. Tim gã đập thình thịch, không phải vì lo lắng, mà vì hưng phấn. “Được rồi, giờ là lúc tận hưởng!” – gã lẩm bẩm, mắt sáng lên như thú săn mồi.
Gã trói chặt hai tên kia, ném vào một góc, rồi lục lọi trên người chúng. Một lọ chất lỏng đỏ nhạt và kim tiêm lọt vào mắt. Hattori ngửi thử, lập tức nhận ra. “Mị dược… Hừ, đúng thứ bọn cặn bã hay dùng!” – gã nhếch mép. Loại thuốc này gã từng thấy khi làm việc với cha mình, Hattori Heizo, trong những vụ án liên quan đến cưỡng hiếp. Nó mạnh đến mức có thể khiến nạn nhân mất lý trí, chìm đắm trong dục vọng. Nhìn lọ thuốc, một ý nghĩ tăm tối lóe lên trong đầu Hattori. “Ran… Haibara… Hai cô nàng này, để xem tao chơi thế nào!” – gã cười nham hiểm, tay siết chặt lọ thuốc, lòng ngập tràn ý định đen tối.

Bình luận

Để lại bình luận