Chương 3

Trương Đại Kiếm không nói gì, hắn nhẹ nhàng đặt con lợn rừng to lớn xuống sân. ẦM! Tiếng động lớn khiến Lâm Uyển Như và hai cô bé giật mình, vội vàng nhìn ra.

Mắt Lâm Uyển Như mở to, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Một con lợn rừng to lớn, còn tươi nguyên máu, nằm đó. Thịt chất đống, đủ để nuôi sống cả làng trong một ngày. Hai nàng muội muội cũng thốt lên những tiếng “A!” kinh ngạc.

“Đệ… đệ đi săn sao?” Lâm Uyển Như lắp bắp, giọng run run. Nàng không thể tin được. Trương Đại Kiếm gầy yếu thế này, làm sao có thể săn được một con lợn rừng to lớn như vậy? Chẳng lẽ là… trời ban?

Trương Đại Kiếm cười nhếch mép, vẻ mặt mệt mỏi nhưng đầy kiêu ngạo. “Ta là ai chứ? Ta là Trương Đại Kiếm, lão tử đã ra tay thì chỉ có cá mập voi cũng phải chết!” Hắn tự tâng bốc bản thân, dù trong lòng vẫn còn chút rùng mình khi nhớ lại khoảnh khắc đối mặt với con lợn rừng. May mà có `kim thủ chỉ`, nếu không thì giờ này hắn đã thành món ăn cho lũ thú dữ rồi.

Lâm Uyển Như vội vàng chạy lại, đôi tay gầy gò vuốt ve con lợn rừng. Nước mắt nàng trào ra, không phải vì sợ hãi, mà vì mừng rỡ và cảm động. “Trời ạ… là thịt thật… Chúng ta có thịt để ăn rồi!”

Hồng Nhi và Lan Nhi cũng bò ra, đôi mắt sáng bừng. Mùi máu tươi và thịt sống đã đánh thức bản năng nguyên thủy của chúng. Chúng không còn run sợ nữa, chỉ có sự thèm khát và hy vọng.

“Đại Kiếm ca… thịt…” Hồng Nhi lí nhí nói, gương mặt lem luốc bùn đất.

Trương Đại Kiếm xoa đầu con bé. “Được rồi, có thịt để ăn rồi. Tẩu tử, mau mổ thịt đi. Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn!”

Lâm Uyển Như vội vã chạy đi tìm dao và thau nước. Dù mệt mỏi và đau buồn, nàng vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ và tháo vát. Nàng nhanh chóng mổ bụng con lợn, máu tươi chảy lênh láng. Trương Đại Kiếm cũng giúp một tay, dù hắn chưa từng làm việc này bao giờ. Kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh” dường như cũng hỗ trợ hắn trong việc xử lý con mồi, giúp hắn biết cách cắt xẻ thịt một cách hiệu quả nhất.

Mùi thịt nướng thơm lừng nhanh chóng lan tỏa khắp căn nhà. Trương Đại Kiếm dùng một phần thịt để nướng trên bếp lửa, phần còn lại được Lâm Uyển Như cắt nhỏ, ướp muối và treo lên gác bếp để dành. Hai nàng muội muội ngồi cạnh bếp lửa, đôi mắt không rời khỏi miếng thịt đang xèo xèo.

“Ngửi mùi này xem, có phải là mùi hạnh phúc không?” Trương Đại Kiếm vừa nướng thịt vừa trêu chọc.

Hồng Nhi gật đầu lia lịa, nước dãi tứa ra. Lan Nhi thì không nói gì, chỉ ôm lấy tỷ tỷ của mình, đôi mắt đỏ hoe.

Khi miếng thịt lợn rừng đầu tiên chín vàng, Trương Đại Kiếm xé một miếng lớn, thổi nguội rồi đưa cho Lâm Uyển Như. “Tẩu tử, nàng ăn trước đi. Mấy ngày nay nàng vất vả rồi.”

Lâm Uyển Như nhìn miếng thịt thơm lừng, đôi mắt nàng lại ứa lệ. Nàng lắc đầu. “Không, đệ ăn trước đi. Đệ là người đã liều mạng săn được nó.”

“Thôi đi, đừng khách sáo nữa. Ăn đi, rồi còn lo cho hai con bé nữa.” Trương Đại Kiếm đẩy miếng thịt vào tay nàng. “Mà này, sau này đừng gọi ta là Đại Kiếm nữa. Gọi ta là… Kiếm gia đi! Nghe oách hơn nhiều!”

Lâm Uyển Như không khỏi bật cười trước vẻ mặt tự mãn của hắn, dù tiếng cười của nàng vẫn còn yếu ớt. Nàng cắn một miếng thịt, vị ngọt béo ngập tràn khoang miệng khiến nàng gần như bật khóc. Nàng vội vàng xé nhỏ miếng thịt, đưa cho Hồng Nhi và Lan Nhi. Hai cô bé ngấu nghiến ăn, vẻ mặt mãn nguyện như thể đang ăn cao lương mỹ vị vậy.

Trương Đại Kiếm cũng cầm một miếng thịt nướng, nhấm nháp từ từ. Hắn cảm nhận sức sống dần trở lại trong cơ thể. Nhìn ba người phụ nữ trước mặt đang tận hưởng bữa ăn hiếm hoi, hắn cảm thấy một niềm tự hào xen lẫn trách nhiệm.

“Nhiệm vụ tân thủ đã hoàn thành!” Hệ thống thông báo trong đầu hắn. “Gói quà tân thủ ‘Thực Phẩm Vô Tận’ đã được mở khóa và gửi vào kho đồ. Xin ký chủ kiểm tra.”

Trương Đại Kiếm vội vàng mở kho đồ. Một dòng chữ hiện ra: 【Gói quà tân thủ: Túi “Thực Phẩm Vô Tận” (Chứa đủ loại lương thực cơ bản không giới hạn số lượng và độ tươi).】

“Má nó! Thực phẩm vô tận! Cái này mới đúng là `kim thủ chỉ` chứ!” Trương Đại Kiếm suýt nữa thì hét lên vì sung sướng. Với cái túi này, hắn sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc đói nữa! Hắn có thể cung cấp đủ thức ăn cho cả gia đình, thậm chí là cả làng. Hắn đã có cơ sở để “quậy tung cổ đại” rồi!

Một nụ cười đầy bí hiểm hiện lên trên môi Trương Đại Kiếm. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm đã buông xuống, che phủ cái thế giới đang rên xiết vì đói kém bên ngoài. Hắn biết, từ giờ trở đi, cuộc đời của hắn và gia đình sẽ không còn như trước nữa. Đây chỉ mới là khởi đầu.

Nắm chặt miếng thịt đã nguội lạnh trong tay, Trương Đại Kiếm nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị của sự sống và quyền năng mới. Cái bụng no căng và cái đầu đầy những kế hoạch đã xua đi mọi nỗi sợ hãi. Hắn đã có `hệ thống`, và hắn sẽ không để bất kỳ ai phải chịu đói khổ nữa. Kể từ giờ phút này, hắn, Trương Đại Kiếm, sẽ làm chủ số phận của mình, và cả số phận của những người mà hắn quan tâm.

Bình luận

Để lại bình luận