Chương 3

– Đại sư, con cặc của ngươi thật lớn…

Lam Dao cho rằng mình quyến rũ rõ ràng như vậy sẽ làm cho hòa thượng máu nóng sục sôi, sau đó tử hình mình ngay tại chỗ.

Không ngờ hòa thượng lại dùng một tay đẩy Lam Dao ra, tức giận nói:

– Ngươi không tự trọng rồi!

Lam Dao nhìn hắn tức giận rời đi, tức đến mức giậm chân, nhưng lại suy nghĩ: Xem ra chỉ sắc dụ không đủ…

Hòa thượng ngồi xổm trước mặt Phật Tổ, gõ mõ niệm kinh, nhưng suy nghĩ hỗn loạn, làm sao cũng không bình tĩnh được.

Hắn mở mắt ra đi ra ngoài sân nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến lần đầu tiên mình gặp Lam Dao, đôi mắt nàng lấp lánh, ngập nước…

Trong lòng hắn nghĩ đến Lam Dao, không biết lúc này nàng khỏe không, thân thể tốt hơn chưa?

Hắn không khống chế nổi ý nghĩ của mình, bất tri bất giác đã đi tới nhà gỗ nhỏ ở bờ sông.

Hắn lén lút nhìn từ ngoài cửa sổ vào trong phòng…

Lam Dao đã ngủ thiếp đi, nhưng đang trong giấc ngủ nàng vẫn cau mày, có thể thấy được nàng không ngủ ngon.

Trái tim hòa thượng bị bóp chặt, muốn giúp nàng nhưng lại tức nàng quyến rũ mình.

… Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên hòa thượng nổi giận. Tay hắn nắm chặt thành quả đấm, cố gắng kìm nén mình mất lý trí, vội vàng rời khỏi nơi này.

Sau khi hắn đi, Lam Dao mở mắt, nàng rất tỉnh táo, căn bản không phải mới tỉnh ngủ. Nàng quay đầu nhìn hướng hòa thượng rời đi, cười càng quyến rũ ngọt ngào hơn.

Ngày hôm sau, khi hòa thượng luyện võ trong chùa, bỗng nhiên sư đệ đến nói:

– Tử Dương sư huynh, bên ngoài chùa có người tìm huynh…

Sư đệ dừng một lát mới nói tiếp:

– Là một vị cô nương.

Tử Dương khẽ ngây người, cảm ơn sư đệ, trong lòng đầy tâm sự đi đến trước mặt Lam Dao.

Lam Dao nói mình sắp rời đi, trước khi đi có chuyện muốn nói với hắn. Nàng dẫn hắn đến một rừng cây nhỏ không người, gió thổi qua hai người bọn họ, thổi ra gợn sóng lăn tăn trong lòng.

Lúc này Lam Dao duy trì khoảng cách với hắn, cúi đầu, hơi thẹn thùng nói:

– Đại sư, ta có thể gọi ngươi là Tử Dương không?

Nếu là trước đây Tử Dương sẽ không đồng ý. Nhưng đây là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ, Tử Dương nghĩ một lát, gật đầu đồng ý.

Lam Dao ngẩng đầu mỉm cười với hắn, đắm đuối đưa tình nói:

– Tử Dương, thực ra… Từ lần gặp đầu tiên, khi chàng cứu ta, ta đã động lòng với chàng rồi.

Trong lòng Tử Dương khẽ động, nhìn má nàng đỏ bừng, nghĩ thầm rằng: Làm sao ta lại không phải.

– Ngày hôm qua… Sở dĩ sẽ lỗ mãng như vậy, là vì… Bởi vì ta trúng dâm độc.

Không ngờ nàng có nỗi khổ trong lòng.

– Nếu ta muốn giải độc, tất phải ân ái với nam tử. Vốn muốn tùy tiện tìm nam nhân giải độc xong sẽ cắt đứt quan hệ, nhưng từ khi gặp chàng, những nam nhân khác không lọt vào mắt xanh của ta nữa rồi.

Tử Dương nhìn nàng đầy khiếp sợ.

– Ta không muốn làm chàng khinh thường ta, cho nên ta tình nguyện chết đi cũng không tìm người giải độc nữa.

Bình luận

Để lại bình luận