Chương 3

Cô nhìn chằm chằm giáo viên trên bục giảng, tay trái cầm que cay, vòng qua dưới cánh tay phải, dùng ngón út chọc chọc người bên cạnh.

Nguyên Tuấn Sách quay đầu sang nhìn cô, tự nhiên cũng cúi đầu thấy được thứ đồ hồng hồng cay cay dính đầy ớt.

“Ăn, ăn một cái.” Cô không dám quay hẳn đầu sang, đành dẩu miệng nhỏ giọng nói chuyện với anh.

Nguyên Tuấn Sách nhìn cô, lại nhìn thực phẩm rác rưởi toàn chất phụ gia phía dưới.

Anh mỉm cười từ chối: “Cảm ơn, tôi không ăn loại thức ăn này.”

“Cậu ha ha! Ăn thử một cái thôi, nó cực kì ngon đấy, tin tưởng mình, mình chưa từng thấy ai còn đi học mà không thích ăn que cay đâu!” Hạnh Mính hạ giọng, khẩn trương nhét đồ vật sáng chỗ dưới cánh tay anh: “Mau lên mau lên! Đừng để giáo viên phát hiện, nhớ cúi đầu xuống để ăn.”

Bị cô thúc giục quá nhiều, Nguyên Tuấn Sách nhíu mày, que cay đã đưa đến ngang ngực anh, hơi run run, lớp sa tế phủ trên que cay cũng được cô chu đáo nặn ra sẵn, sắp chảy ra khỏi bao nilon.

“Ăn nhanh lên!”

Anh cúi đầu mở miệng.

Đầu lưỡi cách bao nilon ướt át, nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay của Hạnh Mính.

Túi que cay trống rỗng, anh đã ngậm miếng que cay vào trong miệng, Hạnh Mính nhìn túi nilong hình như còn dính nước bọt của anh, không biết phải làm sao.

“Khụ!”

Nguyên Tuấn Sách che miệng đột nhiên ho khan một tiếng, khiến giáo viên trên bục giảng chú ý, vài bạn học trong lớp cũng quay đầu nhìn về phía họ, Hạnh Mính vội vàng nắm chặt túi nilong, thu cánh tay về, cảm thấy trên tay dính toàn sa tế và nước miếng của anh, vẻ mặt dần dần không chịu nổi, có hơi vặn vẹo.

Cô quay đầu nhìn lại, thấy anh đang nhịn cơn ho khan, lại khụ hai tiếng, gương mặt xuất hiện vệt ửng đỏ, hình như có chút hít thở không thông. Trên da thịt tinh tế trắng nõn lại xuất hiện màu sắc sắc tình động lòng người như vậy, hầu kết chuyển động rõ ràng, hình như anh không nhai mà nuốt luôn.

Hạnh Mính hối hận vừa rồi đã cho anh ăn que cay.

“Cậu không sao chứ? Chỗ mình có nước.”

Cô nhét rác vào cặp sách, ngón tay tùy tiện cọ hai cái lên giấy nháp, lấy ra một chai nước khoáng còn chưa mở, đưa cho anh.

Nguyên Tuấn Sách lắc lắc đầu, nuốt nước bọt một lát, trong miệng mới không còn vị cay rát như vừa rồi, nhưng hình như dị vật vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng, anh phải nuốt vài lần mới bớt.

“Thật xin lỗi, cậu chưa từng ăn que cay thật à?” Hạnh Mính đựng sách giáo khoa đứng lên, trốn phía dưới nói chuyện với anh.

Vẻ mặt anh đã trở lại vẻ bình thản như cũ, phảng phất như sự khó chịu vừa rồi căn bản không tồn tại, sắc đỏ chỉ lướt qua trong giây lát.

“Chưa từng ăn, cay.” Tận hương dư vị trong miệng: “Còn hơi ngọt.”

Hương vị của que cay chậm rãi bị nước bọt rửa trôi, đến lúc anh muốn thử lại, thì loại hương vị đó đã không còn, đột nhiên có hơi thất vọng.

“He he, có phải dục cầu bất mãn không? Còn muốn ăn thêm một cái?”

Ăn thêm một cái?

“Đây là dục cầu bất mãn sao?” Anh xoa hầu kết, nghiêm túc dò hỏi cô, ánh mắt sạch sẽ không chút tạp niệm, đột nhiên Hạnh Mính có ảo giác rằng cô đang đùa giỡn một bé nam ngây thơ.

“À, chắc là, có, đi? Dù sao mình có cảm giác như vậy.”

Dục cầu bất mãn.

Nguyên Tuấn Sách liếm môi mỏng, cánh môi màu hồng nhạt được phủ một tầng ẩm ướt, lấp lánh dưới ánh sáng, nhìn tương đối ngon miệng.

Thật kỳ quái, lần đầu tiên anh có loại cảm giác này.

Đến giờ nghỉ trưa, Hạnh Mính đeo cặp sách dây chéo, tìm một phòng thiết bị không có ai sử dụng, vứt cặp sách lên một miếng lót thể dục cao tầm 1 mét.

Một tay cô chống lên miếng lót thể dục, đột nhiên mượn lực nhảy lên trên, xoay người ngồi xuống.

Thời tiết mùa hè nóng bức, nhiệt độ hôm nay lên đến 33 độ, mặt trời bên ngoài cửa sổ ra sức tỏa nắng như muốn nướng chín đường băng trên sân thể dục, dùng mắt thường để nhìn cũng thấy đường nhựa như đang vặn vẹo trong không khí.

Hạnh Mính sắn quần thể dục lên, hai cẳng chân trắng nõn lắc lư trong không trung, cuối cùng cũng thấy mát mẻ hơn một chút.

Phòng đựng thiết bị này không được sử dụng, đã cả năm không được đón ánh mặt trời, may mà vẫn còn điều hòa, cảm giác nóng bức mà mồ hôi trên người mới được vơi bớt.

Cô lấy mấy tấm bùa vàng còn chưa vẽ gì từ cặp sách ra, bút lông và mực nước mở ra đặt gọn tại một bên, tầm bùa vàng được đặt chỉnh tề trên miếng lót, phía dưới còn kê thêm một quyển sách, ngòi bút chấm một ít mực hồng, nét bút ổn định lưu loát như đang vẽ tranh.

Vài sợi tóc lòa xòa bên tai được vén gọn sau tai, trên chóp mũi đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt trứng ngỗng hơi nóng, xuất hiện một vêt hồng nhạt. Trong đôi mắt long lanh của Hạnh Mính lóe ra tia sáng màu tím, chuyên tâm nhìn chằm chằm ngòi bút.

Đôi chăn trắng nõn gác trong không trung, uyển chuyển nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, đường cong mạn diệu thon dài.

Hai phút đã vẽ xong một tấm, cô cầm tấm hoàng phù hơi rung rung nó, làm không mực nước, tờ giấy như nhìn bình thường không có gì đặc biệt chợt lóe lên ánh sáng, có linh quang.

Hạnh Mính vừa lòng đặt nó sang một bên, lại cầm lấy tiếp theo một tờ tiếp theo.

Tuy rằng thứ này có thể vẽ ở bất cứ chỗ nào, nhưng nếu ngồi vẽ trong phòng học mà bị nhìn thấy, chắc chắn sẽ khiến các bạn xôn xao chú ý, cho nên mỗi lần phù chú không còn đủ dùng nữa, cô đều phải tìm một nơi vắng vẻ để vẽ thêm, căn phòng thiết bị này là căn cứ bí mật tuyệt diệu nhất mà cô tìm được, đông ấm hạ mát.

Rào rạt ——

Tấm bùa trong tay bỗng nhiên run lên, tấm phù tỏa ra kim quang phiêu giữa không trung.

Hạnh Mính buông bút lông, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Linh phù cảm ứng được vật gì đó, chuẩn bị lao ra, phương hướng là ngọn núi phía sau trường học. Lao được nửa đường thì bị cửa sổ ngăn cản, nó đâm sầm vào cửa kính.

Hạnh Mính vội vàng thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách lên lưng, lấy một chiếc hồ lô to bằng bàn tay từ trong cặp sách ra, đầu ngón tay kẹp lấy tấm phù đang bay loạn, nhảy xuống miếng lót thể dục chạy ra bên ngoài.

Lại buông tấm phù ra, nó lập tức bay về phía sau núi.

“Bá” phù chú tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, lúc này đã không còn gì cản trở nó nữa, bay một đường thẳng tắp.

Hạnh Mính theo sát sau đó, nhìn chằm chằm phương hướng nó bay đi, bóng người mạnh mẽ bắt lấy bức tường bên cạnh hàng rào, một tay nắm lấy móc treo trên cặp sách, nhanh chóng nhảy lên, lòng bàn chân dẫm lên lan can bén nhọn, lật người nhảy qua, chạy theo linh phù vào sau núi.

Đường yrên núi phần lớn không được khai thác, cũng không có ai tư sửa, Hạnh Mính dùng cánh tay che trước mặt, chui qua rừng cây, may mắn vừa rồi cô đã ống quần thả xuống.

Ầm vang ——

Một tiếng nổ lớn vang lên, cô ngẩng đầu nhìn qua, một cây dương xỉ cao lớn không có gió mà lá cây vẫn bay tán loạn, ngọn cây như có thứ gì đó đang xé rách, thân cây dương xỉ bị đè tới cong xuống, sau đó lại đột nhiên bắn trở về.

Mấy hồn phách ẩn núp trong tán cây âm u bị cú bân ngược đó quăng ngã, một đoàn sương đen vẩn đục, nhìn từ xa cứ như một đám tro bụi đen thùi lùi, âm thanh chói tai rõ ràng là do chúng nó phát ra.

Hạnh Mính che lỗ tai, nhưng linh phù không hướng tới những hồn phách đó, nó đang xoay vòng quanh trên đỉnh cao nhất của cây dương xỉ, những phần nhánh cây bí nó chạm vào đang né tránh trốn khắp nơi.

Bình luận

Để lại bình luận