Chương 3

Minh An bật cười, một tiếng cười trong trẻo, sảng khoái. Nụ cười làm khuôn mặt cá tính của cô ấy bừng sáng, trông càng thêm quyến rũ. “Bác ấy nói cũng không sai mà. Tôi là sinh viên. Còn hiền lành hay không thì… tùy người đối diện thôi.”

Cô ấy nháy mắt với tôi một cái. Một cái nháy mắt đầy tinh nghịch và tự tin, khiến trái tim tôi hẫng một nhịp. Cô gái này… quá bạo dạn. Hoàn toàn không có một chút e dè nào của con gái khi đối diện với người lạ, đặc biệt là trong tình trạng ăn mặc như thế này. Cô ấy dường như hoàn toàn thoải mái với cơ thể của mình, và cũng chẳng mảy may quan tâm đến việc người khác nghĩ gì.

Sự tự tin đó khiến tôi càng thêm bối rối. Tôi cảm thấy thằng em trong quần đang rục rịch, cựa quậy một cách nguy hiểm. Cái quần dài thể thao rộng rãi mà tôi hay mặc giờ đây có vẻ như không đủ để che giấu sự phản ứng đáng xấu hổ của cơ thể mình. Tôi vội vàng quay người, giả vờ xách hai cái vali lên để che đi phần trước.

“Đồ… đồ của tôi hơi nhiều. Tôi mang vào trong được chứ?” Tôi nói, giọng ồm ồm khác thường.

“Cứ tự nhiên, nhà của chung mà,” Minh An thản nhiên đáp, rồi cô ấy lùi lại vài bước, khoanh tay đứng dựa vào tường, thản nhiên quan sát tôi.

Cái tư thế đó lại một lần nữa khiến bộ ngực của cô ấy bị đẩy lên cao, trông càng thêm đẫy đà. Tôi nuốt nước bọt ừng ực, cố gắng tập trung vào việc di chuyển hai cái vali chết tiệt. Bình thường chúng nhẹ tênh, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy chúng nặng như hai tảng đá. Mọi cử động của tôi đều trở nên ngượng nghịu dưới ánh mắt của Minh An. Tôi có cảm giác như cô ấy đang soi xét từng thớ cơ trên người tôi, từ bắp tay, vai, cho đến tấm lưng rộng.

Tôi xách hai cái vali vào trong phòng khách, đặt chúng xuống sàn một tiếng “bịch”. Tôi thở hắt ra một hơi, vừa vì mệt, vừa vì căng thẳng.

“Khỏe gớm nhỉ,” Minh An đột nhiên lên tiếng, giọng có vẻ tán thưởng. “Hai cái vali to thế kia mà xách một lúc nhẹ nhàng như không.”

“À… tại tôi hay đi tập gym,” tôi đáp lí nhí, không dám quay lại nhìn thẳng vào cô ấy.

“Nhìn là biết rồi,” cô ấy nói. “Người anh toàn cơ bắp. Đẹp đấy.”

Câu khen thẳng thừng của Minh An khiến tôi sững sờ. Con gái mà lại đi khen cơ bắp của con trai một cách trực diện như thế sao? Tôi quay lại, thấy cô ấy đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt không hề che giấu sự đánh giá. Nó không phải là ánh mắt ngưỡng mộ thông thường, mà là một thứ gì đó mãnh liệt hơn, như thể một thợ săn đang xem xét con mồi của mình.

Tôi vội vã lảng đi. “Phòng… phòng của tôi ở đâu vậy?”

“Bên tay trái,” Minh An hất đầu về phía hành lang ngắn dẫn vào hai căn phòng ngủ đối diện nhau. “Phòng tôi bên phải. Nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Bếp thì nối liền với phòng khách đây. Cứ tự nhiên sử dụng mọi thứ, trừ đồ cá nhân trong phòng tôi ra là được.”

Nói rồi, cô ấy đi trước dẫn đường. Tôi lẳng lặng đi theo sau, mắt lại không tự chủ được mà dán vào tấm lưng trần nuột nà và cặp mông tròn lẳn, săn chắc đang lúc lắc theo mỗi bước chân của cô ấy. Cái quần short quá ngắn, mỗi khi cô ấy bước đi, đường viền của nó lại hơi cuộn lên, để lộ ra một phần nhỏ của khe mông sâu thẳm. Cảnh tượng đó khiến cổ họng tôi khô khốc. Tôi phải liên tục tự nhủ trong đầu: “Bình tĩnh nào Long, mày là một thằng đàn ông văn minh, lịch sự. Đừng có biến thái!”

Minh An dừng lại trước cánh cửa phòng bên trái, đẩy cửa ra. “Đây, phòng của anh đây. Trong phòng có sẵn giường, tủ quần áo và bàn học rồi. Anh cứ sắp xếp đồ đạc đi.”

Tôi nhìn vào trong. Căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ, gọn gàng, có một cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Đúng là đầy đủ tiện nghi cơ bản.

“Cảm ơn cô,” tôi lí nhí.

“Gọi là Minh An được rồi, hoặc An cũng được. Xưng hô ‘cô’ nghe già quá,” cô ấy nói, vẫn đứng dựa vào thành cửa, không có ý định rời đi. “Mà này, có vài quy tắc nhỏ khi ở chung nhé.”

“Quy tắc?” Tôi ngước lên, có chút ngạc nhiên.

“Ừ,” Minh An gật đầu, giơ một ngón tay lên. “Thứ nhất, giữ vệ sinh chung. Rác của ai người nấy đổ, ăn xong tự rửa bát của mình. Tôi không thích ở bẩn.”

Tôi vội gật đầu. “Cái này thì chắc chắn rồi. Tôi cũng là người sạch sẽ.”

“Thứ hai,” cô ấy giơ ngón thứ hai. “Tiền nhà, điện nước, mạng chia đôi, đóng vào cuối tháng. Hóa đơn tôi sẽ để trên bàn ăn. Cứ tự giác.”

“Ok, không vấn đề.”

“Thứ ba,” cô ấy dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi, trở nên nghiêm túc hơn. “Đừng tự tiện vào phòng của tôi khi chưa có sự cho phép. Và nếu có dẫn bạn bè về nhà chơi, đặc biệt là bạn gái, thì phải báo trước một tiếng.”

Nghe đến hai chữ “bạn gái”, tôi bất giác cảm thấy chột dạ. Tôi còn chưa có mảnh tình vắt vai nào, lấy đâu ra bạn gái mà dẫn về. “Tôi… tôi chưa có bạn gái.”

Bình luận

Để lại bình luận