Chương 23

Cô theo bản năng mà muốn giãy giụa, trong lúc vặn vẹo, bỗng nhiên cảm giác được một cái vú ở phía trước bị một bàn tay chạm vào.

Hai người đều giống như là bị điện giật, trong nháy mắt liền cứng đờ toàn thân.

Hồi lâu, mới nghe được âm thanh hơi ngập ngừng của Tần Huyên hỏi: “Em…… Không có mặc áo lót?”

Mà tay hắn giống như đang dính keo, căn bản không thể rời khỏi ngực cô, thậm chí ngón tay còn không chịu khống chế mà chạm vào mạnh thêm, nhẹ nhàng nắm lấy bầu vú mềm mại kia……

….

Khớp xương ngón tay của nam sinh lộ ra rõ ràng, vừa đẹp vừa thon dài, đụng tới bộ phận mềm mại ái muội, liền theo bản năng hơi hơi bóp lấy.

Giây tiếp theo, rồi lại cứng đờ, không dám lộn xộn tiếp.

Buổi tối Tần Niệm sau khi tắm rửa xong, thì đều không mặc áo lót, đêm nay cũng không có định tới phòng anh trai , cho nên sau khi tắm rửa xong, liền không nghĩ tới Tần Huyên sẽ trực tiếp xông vào phòng cô.

Còn kéo cô ngồi lên đùi hắn, lại trong lúc cô đang giãy giụa mà còn giơ tay ôm ngực cô.

Loại cảm giác này đối với một cô gái nhỏ như Tần Niệm mà nói, quả thực chính là sét đánh giữa trời quang, đầu óc hoàn toàn ngây ngốc, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.

Bất quá không chờ Tần Niệm phản ứng, Tần Huyên đã đem tay dời đi chỗ khác, sửa lại thành ôm lấy eo cô.

Cử động nhỏ này làm Tần Niệm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trái tim lại đập càng nhanh hơn, lúc cô muốn đứng lên, mới phát hiện hai chân của mình đã mềm nhũn rồi.

Cô muốn anh trai mai buông cô ra, lại bị hắn cắt ngang ngăn cản.

Chỉ nghe hắn trầm giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

Dọa Tần Niệm nhảy dựng, quả nhiên không dám động đậy nữa.

Hoảng loạn qua đi, cô lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhớ lại cảm giác lúc nãy, gương mặt nhanh chóng liền nóng lên.

Cô bị anh trai sờ soạng vú, thế nhưng trước tiên không nghĩ tới muốn chạy trốn, cô là bị khờ hay sao vậy!!

Giọng nói của Tần Huyên trong lúc nói chuyện, nghe cũng có chút không bình tĩnh, nhưng hắn cũng không muốn cô đứng dậy, cánh tay đang ôm eo cô cũng hơi dùng thêm sức, đem cô càng ôm chặt chẽ hơn.

Yết hầu của Tần Niệm liền khô khốc, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Anh……”

“Ừ?”

“Em có thể đứng lên hay không?”

“Không thể.” Hắn quyết đoán từ chối.

Hô hấp của cả hai đều có chút nặng nề, nên khi cả hai không mở miệng, liền có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của cả hai.

Bầu không khí lúc này thật không sao nói rõ được, nó có chút gì đó ái muội, làm người ta cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

“Như vậy đi, em tập trung học vẽ tranh một lúc, thì anh sẽ để em đứng lên, thế nào?” Tần Huyên nói.

“Một lúc là bao lâu?” cô hỏi.

“Còn phải xem năng khiếu vẽ tranh của em như thế nào đã.”

Tần Niệm: “……”

Cô cũng đâu phải là họa sĩ, hơn nữa lúc này trong lòng của cô đang rối loạn, đầu óc căn bản không thể sử dụng, cũng không biết bản thân muốn vẽ cái gì.

Bình luận

Để lại bình luận