Chương 23

: Mở cửa nhà vệ sinh để ân ái: ”Cửa mở rồi, nếu sư nương lớn tiếng thì sẽ bị người khác nghe thấy…” (phần 2)
Tô Mộc cảm giác như cơn sốt cao vẫn chưa hạ xuống, đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, nhiệt độ trên người cũng dần dần tăng lên.
”Không… Không được~ Lâm Tri Dịch, thầy của cậu, hức~ Mộc, a——” Tô Mộc cố gắng làm ra những hành động chống cự cuối cùng, nhưng sức lực yếu đến mức không thể vùng vẫy, bị một tay của Mộc Vọng Tồn ấn xuống, bị nhào nặn như một quả anh đào chín, ngay khi vừa bị chạm nhẹ vào, da cũng như bị rách ra, chất lỏng ngọt ngào bên trong sẽ chảy ra ngoài…
Áo sơ mi đã bị xé rách hoàn toàn, hơi kéo xuống một chút, áo sơ mi bị kéo đến cổ tay, toàn bộ tấm lưng trần cũng lộ ra, Mộc Vọng Tồn đang ngồi trên đùi Tô Mộc, háng của hai cơ thể cọ xát vào nhau, nhiệt độ kinh người.
Rõ ràng tư thế tùy tiện mà dâm đãng như vậy, nhưng khí lực trong người của Mộc Vọng Tồn giống như có thể đè ép được người khác, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Tô Mộc, đuôi mắt đỏ lên.
”Mặc dù đã treo bảng ở cửa, nhưng nếu như sư nương kêu quá lớn, lỡ đâu có mấy vị khách uống say tiến vào, nhìn thấy chúng ta như vậy…” Mộc Vọng Tồn vừa nói vừa thò tay qua mở chốt cửa, còn hơi đẩy ra ngoài một chút, để cánh cửa nhà vệ sinh nửa khép nửa mở.
Tô Mộc trợn mắt không thể tin, bối rối nhìn Mộc Vọng Tồn: ”Không, không được, Mộc Vọng Tồn ——”
Nhưng lúc này Mộc Vọng Tồn lại đè môi xuống, cậu ta phát hiện ranh giới cuối cùng của mình đang từng bước từng bước thấp xuống, nhưng cậu ta không thèm quan tâm, thậm chí có thể nói là nuông chiều cho bản thân tiếp tục.
Trong lớp học buổi tối, dáng dấp Mộc Vọng Tồn ưa nhìn, có rất nhiều người thấy sắc là nổi lên lòng trêu ghẹo cậu ta, nhưng không có ai có thể thuận lợi thành công, ngược lại còn bị Mộc Vọng Tồn trả thù.
Vốn dĩ ban đầu Mộc Vọng Tồn cũng chỉ là vì tâm trạng không tốt, hơn nữa còn chán ghét Tô Mộc nên mới kéo người vào bên trong, nhưng lúc đối diện với đôi mắt không hề mang theo những thứ ghê tởm hay ham muốn khi nhìn mình, thật ra lửa giận đã sớm tiêu tan hơn nửa…
Nhưng sự phản kháng của Tô Mộc cứ như dấy lên một cây đuốc trong lòng cậu ta, thiêu đốt chút lý trí còn sót lại của cậu ta. Nếu như ban đầu nói chỉ là muốn hù dọa Tô Mộc một chút, nhưng lúc sau, thậm chí trong lòng cậu ta còn cảm thấy cho dù có là đùa thành thật thì cũng không có gì to tát.
Mà bây giờ, cậu ta nhìn đôi môi bị cắn đến nỗi hơi sưng đỏ của Tô Mộc kia, bỗng nhiên nhớ đến một loại kẹo dẻo dâu tây mà cậu ta đặc biệt yêu thích khi còn nhỏ, đương nhiên là bà ngoại nhất định sẽ không mua cho cậu ta, Mộc Vọng Tồn dùng cách của mình, nghĩ biện pháp lấy được một viên, thế nhưng sau khi có được rồi thì nó lại tẻ nhạt vô vị, nhưng hôm nay nhìn thấy sắc môi ửng hồng của Tô Mộc, cậu ta không khỏi nhớ tới viên kẹo dẻo dâu tây mà mình lấy được mười mấy năm trước…
Rốt cuộc, viên kẹo dẻo đặt ở trong miệng vẫn không thể nếm ra mùi kẹo dẻo dâu tây.
Nhưng có lẽ hôm nay cậu ta đã có thể nếm được một chút rồi.

Quyển 1 –

Bình luận

Để lại bình luận