Chương 22

“Là nữ sinh ngồi cùng bàn với em.” Nói xong, Tần Niệm trong lòng buồn bực, cô không muốn giải thích cho hắn nhiều như vậy, cô cũng muốn bản thân được tự do kết bạn.

Nghe nói là nữ sinh, sắc mặt của Tần Huyên mới có hơi tốt lên chút, xem cô đứng chắn trước phòng, vẻ mặt và bộ dáng chính là đang không muốn cho hắn đi vào bên trong, hắn cong cong môi, đột nhiên lướt qua cô, đi vào trong phòng Tần Niệm.

Tần Niệm: “……”

Sau đó liền thấy Tần Huyên đi đến bàn học, kéo chiếc ghế dựa của cô ra rồi ngồi xuống, hành động như tu hú chiếm tổ, dáng vẻ như không muốn rời đi.

Cô lại mím môi, mới mở miệng nói: “Em không có hỏi bài tập.”

“Anh biết.” Tần Huyên tùy tay lật xem bài tập trên bàn của cô, bất đắc dĩ mà cong cong khóe môi, em gái bảo bối này của hắn, cái gì cũng tốt, chỉ là ở phương diện học tập, thật sự không có một chút thiên phú.

Bất quá hắn cùng ba mẹ đều không có yêu cầu hay bắt em gái phải học hành cho giỏi, chỉ muốn cô mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ là được, bọn họ nguyện ý nuôi cô cả đời.

Tần Niệm nhìn anh trai không có ý định rời đi, không thể không có chút sốt ruột, “Vậy thì anh quay về phòng của anh đi”

Tần Huyên cười cười, đem vở của cô đóng lại, nói: “Nếu em không hỏi bài tập, vậy thì chúng ta sẽ ở đây học vẽ tranh?”

Tần Niệm: “……”

May mắn là ba mẹ lúc này đang đi tản bộ ở dưới lầu, nên không nghe đoạn đối thoại của hai anh em, bằng không phỏng chừng lại muốn hướng anh trai phát hỏa.

Không biết vì cái gì, biết rõ Tần Huyên nói dối là không đúng, Tần Niệm vẫn là định giúp hắn giấu giếm, cô vẫn là không muốn anh trai bị ba mẹ mắng, tuy rằng số lần hắn bị mắng cũng không ít, nhưng có thể bị mắng ít một chút cũng là tốt.

“Lại đây.” Tần Huyên hướng cô vẫy tay.

Tần Niệm trong lòng không muốn, lại vẫn phải nghe lời mà đóng cửa lại, bước đi chậm chạp từ từ đi về phía bàn học.

“Em…… Em không có nói là muốn học vẽ tranh, vì sao anh lại nói dối ba mẹ.”

Tuy rằng là đây lời chất vấn, nhưng ngữ khí của Tần Niệm lại mềm mại, nghe giống như là đang làm nũng hơn.

“Nhưng anh muốn dạy em vẽ.” Tần Huyên nói.

“Vì sao?”

“Nếu em đã biết bí mật của anh, vì phòng ngừa một ngày nào đó em bán đứng anh, anh quyết định sẽ kéo em theo cùng thông đồng làm bậy, như vậy thì em sẽ không thể đi mật báo.” Tần Huyên nói một cách đường hoàng, kỳ thật chỉ là chọc cô mà thôi.

Tần Niệm lại không nghe ra được giọng điệu đang trêu đùa của hắn, vẻ mặt không cao hứng, nói: “Em bảo đảm sẽ không nói ra ngoài.”

“Không được, anh không yên tâm.”

Tần Niệm: “……”

Tần Huyên: “Đến đây đi.”

Hắn thuần thục mà từ trong ngăn kéo bàn cô lấy ra mấy sấp giấy A4, còn có từ trong ống đựng bút lấy ra thêm một cây bút chì.

“Anh…… A!”

Tần Niệm còn chưa nói xong, liền cảm giác có một cổ lực đạo đem cô kéo ngồi xuống, chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần, thì cô đã ngã ngồi ở trên đùi anh trai.

Bình luận

Để lại bình luận