Chương 2

: Nỗi Lòng Đại Thánh
Như Lai Phật Tổ ngồi trên đài sen chín phẩm, mắt lim dim, kim khẩu chậm rãi mở ra, tiếng nói như chuông vàng:
“Tu Bồ Đề, ngươi vẫn còn chấp niệm với nó sao? ‘Từ yêu mà sinh buồn rầu, từ yêu mà sinh sợ hãi’. Đấu Chiến Thắng Phật là kẻ thiên phú dị bẩm, mệnh số kỳ lạ. Hắn còn có đại cơ duyên của riêng hắn, thành tựu sau này, chưa chắc đã dưới ngươi và ta.”
Tu Bồ Đề nghe vậy, biết Phật Tổ đã có an bài khác, đành im lặng lui về.
Trên nóc điện, Tôn Ngộ Không vẫn đang chán. Con người ta, lúc buồn chán là lúc dễ nhớ về quá khứ nhất. Nó bỗng nhớ Hoa Quả Sơn. Nhớ cái thời còn là Mỹ Hầu Vương, một lũ khỉ con khỉ cháu, ngày ngày vui vầy, tự do tự tại. Trên đường thỉnh kinh về, nó cũng đã bỏ công trùng tu lại động Thủy Liêm, khôi phục lại cảnh xưa.
“Phải rồi!” – Nó bật dậy – “Mình bây giờ cũng coi như quan to, chức lớn trong cái ‘công ty’ Phật môn này rồi. Người ta nói ‘áo gấm về làng’, mình đắc đạo mà không về quê khoe một phen, thì khác nào mặc áo gấm đi đêm?”
Con khỉ này, tính tình sấm rền gió cuốn. Nghĩ là làm. Nó vểnh cái đuôi, nhún người nhảy vào không trung, huýt một tiếng sắc lẻm. Một đám Cân Đẩu Vân màu vàng rực lập tức từ chân trời bay tới, đỡ lấy chân nó.
Ngộ Không chỉ tay về phía Đông Thắng Thần Châu: “Cục cưng, về nhà!”
Đám mây vút đi, kéo theo một vệt sáng vàng rực, nhanh như tia chớp.
Ở Cực Lạc, đám người tu hành thấy nó đi, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Cái con khỉ này cuối cùng cũng chịu đi. Cả ngày nhìn nó coi chốn linh thiêng như cái sân nhà, ngứa mắt không chịu được. Người ta thì thành kính cúi đầu, lạy bái, hận không thể móc tim gan ra dâng hiến, còn nó thì ngồi trên nóc nhà Phật Tổ mà huýt sáo, la hét. Giờ nó đi, cả Tây Thiên như trút được gánh nặng. Tới 80% phật tử cảm thấy tâm cảnh đột nhiên được đề thăng một mảng lớn, đồng thanh ca tụng: “Ngã phật từ bi, Đấu Chiến Thắng Phật công đức vô lượng!”
Tôn Ngộ Không dĩ nhiên không biết mình vừa mang lại bao nhiêu “hảo cảm” cho Tây Thiên.
Nó cưỡi mây, thong thả bay (dù cái “thong thả” của nó vẫn nhanh hơn mây thường vạn lần). Ra khỏi Tây Ngưu Hạ Châu, bay qua Nam Chiêm Bộ Châu, nó chợt thấy một ngọn núi quen thuộc. Ngũ Hành Sơn. Nơi nó từng bị đè. Giờ không còn Lục Tự Chân Ngôn của Phật Tổ trấn yểm, nó đã trở lại là một ngọn núi bình thường, ngũ hành linh lực cũng đã tán đi hết.
Nó dừng lại, nhìn ngọn núi, nhớ lại những ngày tháng bị đè dưới chân núi. Lúc đó, lửa giận ngùn ngụt, nó chỉ muốn tu luyện, thoát ra để tìm Như Lai báo thù.
Nhưng rồi, một bóng hình chợt hiện lên trong tâm trí.
Nó nhớ ra, trong những ngày tháng đen tối đó, có một nữ nhân đã lặng lẽ đến đây. Nàng ta đã đến, dùng lời lẽ điểm hóa, nói cho nó biết tiền căn hậu quả, giúp nó buông bỏ hận thù, loại trừ tâm ma. Cũng chính nàng ta, đã ở lại Ngũ Hành Sơn, cùng nó… “cùng nhau tu luyện” một đoạn thời gian.
Nghĩ đến đây, Đại Thánh bỗng thấy bụng dưới nóng ran. Cái “tiểu Như Ý Kim Cô Bổng” cất giấu bao năm trong quần, bỗng nhiên ngóc đầu dậy, đứng thẳng một cách kiêu hãnh.
Nhưng nghĩ đến nàng ta, Đại Thánh lại vừa yêu vừa hận. Cái nữ tử thần thông quảng đại đó, bề ngoài thì lúc nào cũng ra vẻ trang nghiêm, thánh khiết, nhưng bên trong lại là một kẻ yêu thích trêu đùa nó nhất.
Hận nhất, là cái chuyện trên đường thỉnh kinh. Sợ nó “hái hoa ngắt cỏ” lung tung, nàng ta đã thiết kế một cái “kim cô” khác, nhưng không phải để đeo lên đầu nó. Không, nàng ta sáo cái vòng đó vào chính “tiểu bổng tử” của nó! Mười bốn năm trời bị quản chế cái của quý! Dù sau khi thành Phật đã được tháo ra, nhưng đó là nỗi nhục lớn nhất trong đời Tề Thiên Đại Thánh kiêu ngạo!
Rồi cả việc nàng ta mấy lần bày thêm yêu quái dọc đường, tăng độ khó cho trò chơi thỉnh kinh. Cuối cùng còn bày ra cái trò “cửu cửu quy chân” vớ vẩn, cố tình làm ướt kinh văn, để cho công cuộc thỉnh kinh không thể viên mãn. Tề Thiên Đại Thánh vốn là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, làm sao chấp nhận được chuyện này?

Bình luận

Để lại bình luận