Chương 2

Nhưng tối đó, khi nằm cạnh Tuấn trên giường, cô lại thất vọng. Anh lật người qua, lẩm bẩm “Anh mệt,” rồi ngủ thiếp đi, để cô lại với cảm giác trống rỗng quen thuộc. Thư đưa tay xuống dưới, tự chạm vào mình, nhưng nó không giống cảm giác trên xe buýt. Không có sự bất ngờ, không có sự cấm đoán, không có cái hồi hộp khiến tim cô đập loạn. Cô thở dài, nhắm mắt, và trong cơn mơ màng, cô tưởng tượng lại bàn tay ấy—thô ráp, mạnh bạo, không chút do dự.

Sáng hôm sau, Thư lại đứng trước gương, chuẩn bị đi làm. Cô nhìn chiếc quần dài treo trong tủ, rồi nhìn chiếc váy đồng phục ngắn cũn. Trong một khoảnh khắc ngập ngừng, cô chọn váy. Nhưng lần này, cô cố tình chọn một chiếc quần lót mỏng hơn, nhỏ hơn, gần như chẳng che được gì. Cô tự nói với bản thân rằng đó chỉ là vì trời nóng. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết mình đang chờ đợi điều gì.

Khi bước lên xe buýt, cô cố tình chen vào giữa đám đông, nơi những bàn tay dễ dàng tìm đến cô nhất. Và chẳng mấy chốc, một bàn tay mới, khác với hôm qua, chạm vào cô. Lần này, cô không quay lại. Cô chỉ đứng yên, hơi dạng chân ra một chút, và để mặc nó xảy ra.

Minh Thư bước lên xe buýt sáng nay với một tâm trạng khác lạ. Không còn cái cảm giác bồn chồn hay xấu hổ của ngày đầu tiên nữa. Thay vào đó, cô cảm thấy một sự mong chờ khó tả, như thể cơ thể cô đã quen với trò chơi này hơn cả chính cô nhận ra. Chiếc váy đồng phục vẫn ngắn như mọi ngày, nhưng hôm nay cô cố tình kéo nó lên cao hơn một chút khi ngồi xuống ghế, để lộ gần hết đôi đùi trắng muốt. Chiếc quần lót mỏng manh cô chọn sáng nay gần như chẳng có tác dụng che chắn—chỉ là một mảnh vải nhỏ xíu, dễ dàng bị đẩy sang một bên bởi bất kỳ bàn tay nào đủ táo bạo.

Xe buýt đông như thường lệ. Thư đứng gần cửa sau, nơi dòng người chen chúc nhất. Cô cố tình không nắm tay cầm, để cơ thể mình lảo đảo theo nhịp xe, như một lời mời gọi ngầm. Chẳng mất nhiều thời gian. Một bàn tay—lần này lớn hơn, chai sạn hơn hôm qua—chạm vào mông cô. Nó không rụt rè như kẻ trước. Ngay từ đầu, nó đã bóp mạnh, những ngón tay bấu chặt vào da thịt mềm mại của cô như muốn để lại dấu vết.

Thư khẽ nhíu mày, nhưng không phản kháng. Cô để mặc bàn tay ấy khám phá, trượt xuống dưới mép váy, luồn vào trong. Hôm nay, nhờ chiếc quần lót nhỏ hơn, nó chẳng gặp chút trở ngại nào. Ngón tay giữa của gã—cô đoán là một gã lao động từ cái mùi dầu máy thoảng qua—chạm thẳng vào chỗ nhạy cảm nhất của cô. Hắn không vuốt ve nhẹ nhàng như kẻ hôm qua. Thay vào đó, hắn ấn mạnh, xoay tròn, như thể muốn thử xem cô chịu được đến đâu. Thư cắn môi, cố giữ tiếng rên không bật ra, nhưng hơi thở cô đã bắt đầu loạn nhịp.

Gã phía sau dường như cảm nhận được sự hợp tác ngầm của cô. Hắn thì thầm, giọng khàn khàn, “Cô thích thế này, đúng không?” Thư không trả lời, nhưng cô cũng không quay lại. Cô chỉ hơi dạng chân ra thêm một chút, để ngón tay hắn dễ dàng trượt sâu hơn. Hắn cười khẽ, tiếng cười trầm đục lẫn vào tiếng ồn của xe. Rồi bất ngờ, một ngón tay thứ hai gia nhập. Hai ngón tay to lớn của hắn mở rộng cô ra, di chuyển nhịp nhàng, trong khi lòng bàn tay hắn áp sát vào mông cô, ép chặt như muốn chiếm hữu.

Thư cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Nơi đó của cô giờ đã ướt đẫm, thấm qua mảnh vải mỏng manh và chảy xuống đùi. Cô nghe thấy tiếng thở nặng nề của gã, hòa cùng nhịp tim đập thình thịch của chính mình. Xe buýt lắc mạnh khi qua một khúc cua, và cú lắc ấy khiến hai ngón tay của hắn đâm sâu hơn nữa. Thư không kìm được, một tiếng rên nhỏ thoát ra, nhưng may mắn thay, tiếng động cơ át đi âm thanh ấy.

Bình luận

Để lại bình luận