Chương 2

Ngọc Linh không hề có chút ngượng ngùng hay bất ngờ nào khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô đã quen với việc các anh em họ hàng hay chú bác trong nhà cũng thường xuyên để trần ở nhà vào mùa hè. Với cô, cơ thể đàn ông cũng chỉ là một hình thái giải phẫu học mà thôi.

“A! Chào các anh!” Ngọc Linh cất tiếng chào, giọng nói trong trẻo như chuông bạc, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. “Em là Ngọc Linh, tân sinh viên. Em được xếp vào phòng này ạ.”

Bốn chàng trai sững sờ. Đôi mắt họ trợn tròn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước mặt. Họ không hề chuẩn bị cho việc này. Một cô gái, lại còn xinh đẹp đến thế, và có thân hình… bốc lửa đến vậy. Ánh mắt họ không hẹn mà cùng lướt qua bộ ngực căng tròn dưới lớp áo mỏng của cô, rồi xuống vòng eo con kiến, và dừng lại ở cặp mông đầy đặn đang ẩn sau chiếc quần jean.

Người đầu tiên lấy lại được bình tĩnh là Danh Hoàng, chàng trai cao lớn nhất với mái tóc húi cua và gương mặt góc cạnh. Anh là trưởng câu lạc bộ thể hình, và thường là người điềm tĩnh nhất nhóm. “Chào… chào bạn.” Giọng anh hơi lắp bắp. “Bọn anh là… phòng này là của bọn anh… à không, là của tất cả chúng ta.” Anh bối rối sửa lại, một vệt hồng lan dần trên gò má săn chắc.

Một chàng trai khác, Quốc Đạt, với mái tóc xoăn nhẹ và nụ cười ranh mãnh, là người cởi mở hơn. Anh ta nhanh chóng khoác một chiếc áo ba lỗ đen vào người, che đi phần nào thân trên vạm vỡ. “À, chào em! Anh là Quốc Đạt. Thật bất ngờ! Anh cứ tưởng phòng này là phòng nam mãi thôi chứ.” Anh liếc nhìn các bạn mình, những người vẫn còn đang đờ đẫn.

Hai người còn lại là Huy Hoàng, trầm tính với đôi mắt sâu và cơ bắp cuồn cuộn không kém Danh Hoàng, và Minh Khang, trẻ nhất nhóm, có vẻ ngoài thư sinh hơn nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc. Họ chỉ gật đầu chào, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Ngọc Linh.

Ngọc Linh bước hẳn vào phòng, kéo vali vào sâu hơn. “Dạ vâng! Phòng này có năm giường đúng không ạ? Em tìm giường trống để kê đồ.” Cô hỏi một cách tự nhiên, hoàn toàn không để ý đến việc bốn chàng trai đang đứng trần và có vẻ ngượng ngùng. `Phòng này rộng thật, chắc có thêm chỗ tập gym cho mình nữa.`

“À… đúng là có năm giường, nhưng bọn anh dùng một giường để đồ rồi.” Danh Hoàng vội vàng giải thích, chỉ vào một chiếc giường tầng ở góc phòng đang chất đầy tạ, dây kháng lực và chai nước. “Em có thể dùng giường còn lại.”

Ngọc Linh đi về phía chiếc giường trống duy nhất, đó là một chiếc giường tầng dưới nằm sát cửa sổ. Cô nhìn chiếc vali to đùng của mình, rồi nhìn lên giường tầng trên cao. `Chắc mình phải nhờ các anh ấy giúp thôi.`

“Các anh ơi, các anh có thể giúp em khiêng cái vali này lên tầng trên được không ạ?” Ngọc Linh hồn nhiên hỏi, chỉ vào chiếc vali. “Nó hơi nặng, em không nhấc nổi.”

Lời đề nghị của cô khiến bốn chàng trai thoáng nhìn nhau. Giúp một cô gái bê vali thì không có gì lạ, nhưng lại là bê vali để cô ấy dọn vào ở chung với họ, và còn trong tình huống họ đang bán khỏa thân thế này.

Quốc Đạt là người đầu tiên phản ứng. Anh bước tới, dễ dàng nhấc bổng chiếc vali lên, cơ bắp cuộn lại dưới lớp áo ba lỗ mỏng. “Không vấn đề gì! Để anh giúp em. Em muốn để lên giường tầng trên hả?”

“Dạ vâng, tiện cho em phơi quần áo.” Ngọc Linh trả lời, rồi không đợi Quốc Đạt đặt vali xuống, cô đã bắt đầu mở khóa vali, lôi ra một chồng quần áo và vài bộ đồ ngủ mỏng tang. Cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt dán chặt của bốn chàng trai vào đôi bàn tay đang thoăn thoắt của mình, và cả những thứ quần áo mỏng manh, gợi cảm mà cô đang bày ra.

“Em cứ tự nhiên sắp xếp nhé!” Quốc Đạt nói, giọng hơi khan. Anh quay lại nhìn ba người bạn còn lại, ai nấy đều đứng im như tượng đá. Danh Hoàng hắng giọng, cố gắng xua đi sự căng thẳng. “Thôi được rồi, bọn mày ra ngoài mua ít nước về uống đi. Tụi tao ở nhà nấu cơm.”

Ngọc Linh không hiểu gì về không khí căng thẳng đó. Cô cứ vô tư sắp xếp đồ đạc, thỉnh thoảng quay sang hỏi ý kiến các chàng trai về việc đặt tủ quần áo hoặc bàn học. Mỗi lần cô quay người, vòng một căng tròn lại khẽ lắc lư, vòng mông tròn đầy lại như mời gọi, khiến Quốc Đạt phải cố gắng lắm mới không nuốt nước bọt.

Buổi tối đến, Ngọc Linh đã cơ bản sắp xếp xong đồ đạc. Căn phòng, dù vẫn còn hơi bừa bộn, đã có thêm một góc gọn gàng thuộc về cô. Sau một ngày dài di chuyển và dọn dẹp, cô cảm thấy nóng bức và mệt mỏi.

“Em đi tắm đây!” Ngọc Linh hồn nhiên thông báo, cầm theo một chiếc khăn tắm trắng tinh và bộ đồ ngủ lụa màu hồng phấn mỏng tang, gần như trong suốt. Đó là bộ đồ ngủ yêu thích của cô, nó mát mẻ và thoải mái. Với cô, mặc đồ ngủ kín đáo thì rất khó chịu và ngột ngạt. Cô bước vào phòng tắm chung của ký túc xá mà không hề có chút ngần ngại nào, để lại bốn chàng trai đang đứng hình trong phòng.

`Chết tiệt! Cô ấy vô tư quá!` Quốc Đạt thầm rủa. `Chưa bao giờ mình thấy ai hồn nhiên đến mức này.`

Huy Hoàng, người trầm tính nhất, chỉ biết thở dài. “Tao thấy cuộc sống của chúng ta sẽ không còn bình yên nữa rồi.”

Danh Hoàng nghiêm nghị nói: “Thôi được rồi, bọn mày! Nhịn đi. Dù sao cô ấy cũng là bạn cùng phòng. Phải giữ thái độ đàng hoàng.” Nhưng lời nói của anh không thể che giấu được sự căng thẳng đang hiện rõ trên gương mặt.

Ngọc Linh tắm rất nhanh. Tiếng nước chảy rào rào rồi tạnh hẳn. Vài phút sau, cánh cửa phòng tắm mở ra. Ngọc Linh bước ra ngoài, tóc còn ướt sũng, nhỏ từng giọt nước xuống lưng trần. Cô chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm ngang ngực, để lộ đôi vai trần mềm mại và cặp đùi thon dài. Nước còn đọng trên làn da trắng nõn, khiến nó lấp lánh dưới ánh đèn. Dưới lớp khăn mỏng, hình dáng bộ ngực đồ sộ và cặp mông đầy đặn hiện rõ mồn một.

Bình luận

Để lại bình luận