Chương 2

Bảo Trâm rụt tay khỏi tủ lạnh, quay lại nhìn tôi với vẻ mặt nhăn nhó. “Mì gói thì nóng, bánh mì nướng thì phải nướng.” Nàng thở dài thườn thượt, như thể đó là công việc nặng nhọc nhất trên đời. “Thôi, tớ uống nước lọc vậy. Làm biếng quá.”

Nàng rót một cốc nước lọc đầy ắp, uống một hơi cạn sạch rồi quay người đi về phía phòng khách. Nàng ngồi phịch xuống ghế sofa, đôi chân thon dài buông thõng xuống sàn. Tư thế ngồi của nàng hoàn toàn tự nhiên, không chút dè dặt, khiến phần đùi trong và mu lồn ẩn hiện một cách rõ ràng dưới lớp tóc mai dài. Bảo Trâm không có bất kỳ sự ý thức nào về sự phơi bày đó, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy thoải mái với cơ thể mình.

“Hôm nay cậu định làm gì?” Nàng hỏi, ngáp một cái nữa, dụi mắt.

“Chơi game, xem phim thôi,” tôi đáp, vẫn đang dọn dẹp. “Rồi có lẽ sẽ học bài một chút.” Bảo Trâm ghét học bài. Nàng sẽ cằn nhằn ngay lập tức nếu tôi nhắc đến từ “học.”

“Học bài hả?” Bảo Trâm lầm bầm, giọng điệu có vẻ thất vọng. “Thôi bỏ đi. Lười lắm. Để khi khác đi.”

Tôi thở dài, bật cười thầm. Bảo Trâm luôn như vậy. Sự lười biếng của nàng đã đạt đến mức nghệ thuật.

Một lúc sau, sau khi tôi đã dọn dẹp xong xuôi, tôi đi pha một cốc cà phê đen đậm đặc cho mình. Bảo Trâm vẫn nằm trên sofa, mắt dán vào màn hình điện thoại, tay lướt lướt. Tôi đến gần hơn và nhận ra nàng đang xem một bộ phim người lớn. Tiếng rên rỉ khẽ khàng phát ra từ loa điện thoại, nhưng Bảo Trâm hoàn toàn không để ý. Nàng chỉ đơn thuần tận hưởng nội dung, không có chút xấu hổ hay che giấu. Đó cũng là một trong những thói quen kỳ quặc của nàng.

“Cậu có muốn xem chung không?” Bảo Trâm đột ngột hỏi, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo không chút vẩn đục. Nàng chìa điện thoại về phía tôi một cách tự nhiên như thể đang mời tôi xem một bộ phim hoạt hình.

Tôi khẽ lắc đầu, nụ cười méo mó. “Thôi, cậu cứ xem đi. Tớ đi tắm thêm lần nữa cho tỉnh táo.” Tôi biết, nếu tôi ngồi xuống, nàng sẽ vô tư dựa vào người tôi, chia sẻ tai nghe, và có thể còn bình luận về bộ phim một cách thẳng thắn. Điều đó quá sức chịu đựng đối với tôi vào một buổi sáng oi ả như thế này.

“À, tắm chung luôn đi,” Bảo Trâm đề nghị, mắt vẫn dán vào màn hình. “Vừa tiện, vừa tiết kiệm nước.”

Đề nghị này không hề bất ngờ. Chúng tôi thường xuyên tắm chung, coi đó là một phần của sự gắn bó “bạn thân” mà không có bất kỳ rào cản nào. Tôi gật đầu, đặt cốc cà phê xuống bàn. “Được thôi,” tôi nói, trong lòng dấy lên một cảm giác phức tạp. Tôi đã quen với việc này, nhưng đôi khi, sự vô tư của Bảo Trâm lại khiến tôi cảm thấy khó xử.

Tôi quay lại phòng tắm, đợi Bảo Trâm. Nàng chậm rãi đứng dậy, vẫn không mặc gì, dáng vẻ lười biếng đến mức đáng yêu. Nàng uể oải bước vào phòng tắm, theo sau tôi. Căn phòng nhỏ hẹp bỗng trở nên chật chội hơn với sự hiện diện của hai cơ thể trần trụi. Hơi nước từ vòi sen bắt đầu bốc lên, làm mờ đi tấm gương và phủ một lớp màn sương lên không khí.

Bảo Trâm đứng dưới vòi sen trước, để dòng nước ấm áp xoa dịu làn da. Nàng nhắm mắt lại, rũ mái tóc dài ra sau, để lộ chiếc cổ thanh thoát. Nước chảy dọc theo lưng nàng, làm ướt đẫm từng thớ thịt. Ngực nàng căng tròn, đầy đặn, nhũ hoa cương cứng lại dưới tác động của dòng nước. Tôi đứng cạnh nàng, cố gắng giữ khoảng cách vừa phải.

“Phong, cọ lưng cho tớ đi,” Bảo Trâm khẽ nói, xoay lưng lại phía tôi, giọng nói mềm mại như mèo con. Nàng luôn ỷ lại tôi trong những việc nhỏ nhặt như thế này.

Tôi cầm lấy bông tắm, đổ sữa tắm lên. Hương thơm dịu nhẹ của hoa hồng thoang thoảng trong không khí. Tay tôi lướt nhẹ trên tấm lưng trần của nàng, cảm nhận sự mềm mại, mượt mà của làn da dưới đầu ngón tay. Tôi cẩn thận chà xát, di chuyển bông tắm xuống dưới, qua eo, rồi đến vòng ba tròn trịa của nàng. Mỗi lần chạm vào, tôi lại cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể.

Bình luận

Để lại bình luận