Chương 2

– Sự Thay Đổi Của Cô Em Họ Và Lời Đề Nghị Cám Dỗ
“Anh ơi, em về rồi đây!”
Tiếng gọi lảnh lót của Mỹ Hân vang lên từ phía cửa chính, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôi bước ra khỏi phòng làm việc, đập vào mắt là hình ảnh cô em họ đang lúi húi thay giày ở huyền quan.
Hôm nay Mỹ Hân mặc một bộ trang phục công sở đậm chất thư ký văn phòng nhưng lại toát lên vẻ gợi cảm khó cưỡng. Chiếc váy bút chì màu đen ôm sát lấy vòng hông tròn trịa và cặp đùi thon dài, tôn lên đường cong chữ S mềm mại. Bên trên là chiếc áo sơ mi voan mỏng manh, lấp ló nội y bên trong. Khoảnh khắc con bé cúi người tháo đôi giày cao gót mũi nhọn, chiếc váy ngắn co lên, để lộ ra lớp tất da chân màu nude mỏng tang bao bọc lấy bàn chân nhỏ nhắn. Những ngón chân được sơn móng đỏ rực, ẩn hiện sau lớp vải nilon mỏng manh ấy như đang mời gọi.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nuốt nước bọt đánh ực một cái. Ánh mắt tôi không thể rời khỏi đôi chân ấy. Chẳng hiểu sao, dù là vợ hay em gái, cứ hễ nhìn thấy phụ nữ mang tất da chân, máu huyết trong người tôi lại rạo rực không yên. Sự kết hợp giữa vẻ thanh lịch của trang phục công sở và sự dâm đãng ngầm của đôi tất da chân luôn là điểm chết người đối với tôi.
“Đói chưa em? Chị dâu nấu cơm xong rồi đấy. Vào thay đồ ở nhà, rửa tay rồi ra ăn cơm đi,” tôi cố gắng giữ giọng bình thản, nhưng ánh mắt vẫn lén lút quét dọc cơ thể con bé thêm một lần nữa.
“Dạ, em biết rồi,” Mỹ Hân ngẩng đầu cười tươi rói, không hề hay biết ánh nhìn hau háu của ông anh họ.
Tôi vội vàng quay người đi vào bếp bưng bê bát đũa, tim đập thình thịch. Nếu để con bé hay vợ tôi phát hiện ra cái nhìn đầy tà niệm vừa rồi, chắc tôi chỉ còn nước độn thổ vì xấu hổ.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng. Ngọc Trà vừa gắp thức ăn cho Mỹ Hân vừa hỏi han ân cần.
“Dạo này công việc thế nào em? Trông em có vẻ mệt mỏi đấy.”
Mỹ Hân thở dài, đặt bát cơm xuống, vẻ mặt thoáng chút uể oải: “Vâng, áp lực lắm chị ạ. Phòng khám mới mở, bệnh nhân thì nhiều mà nhân sự thì ít. Em cảm giác như bị vắt kiệt sức lực vậy.”
“Vậy em phải chú ý nghỉ ngơi nhé. Buổi tối ngủ có ngon không?” Ngọc Trà lo lắng hỏi.
“Cũng tàm tạm thôi chị. Có mấy hôm em bị mất ngủ, phải tự thôi miên bản thân một chút để thư giãn. Nhờ thế mà chất lượng giấc ngủ cũng cải thiện được phần nào,” Mỹ Hân vừa nói vừa lơ đãng dùng đũa chọc chọc vào bát cơm.
Nghe đến hai chữ “thôi miên”, tai tôi dựng đứng lên. Trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng vạn kịch bản đen tối mà tôi từng đọc trong truyện. Em họ tự thôi miên mình? Liệu có khi nào con bé tự biến mình thành nô lệ tình dục trong vô thức không? Tôi lắc đầu xua đi ý nghĩ hoang đường đó, tự cười nhạo bản thân quá ám ảnh.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thấm thoắt Mỹ Hân đã ở nhà tôi được hai tháng. Dạo gần đây, con bé có vẻ vui tươi hơn hẳn. Nghe đâu nó đã có bạn trai, một gã đồng nghiệp cùng phòng khám tên là Trần Tuấn Minh.
Tháng trước, Mỹ Hân xin phép đi du lịch Lệ Giang cùng bạn trai và hai nữ đồng nghiệp khác tên là Lê Thị Thanh Hà và Lý Thanh Tâm. Khi xem ảnh check-in trên mạng xã hội, tôi thấy hai cô gái kia cũng thuộc hàng mỹ nhân, dáng người bốc lửa không kém gì vợ tôi. Nhưng điều lạ lùng là trong những bức ảnh chụp chung, ánh mắt của ba cô gái nhìn Trần Tuấn Minh có gì đó rất lạ. Nó không hẳn là tình yêu, mà giống sự sùng bái pha lẫn lệ thuộc. Cảm giác ba cô gái vây quanh một gã đàn ông, thân mật quá mức bình thường khiến tôi gợn lên chút nghi ngờ, nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua.
Sau chuyến đi đó, Mỹ Hân thay đổi hẳn. Con bé bắt đầu ăn mặc táo bạo hơn. Những bộ đồ ngủ kín đáo ở nhà dần được thay thế bằng váy lụa hai dây trễ nải. Nó cũng bắt đầu trang điểm đậm hơn, kẻ mắt sắc sảo, tô son đỏ chót. Đôi khi, tôi bắt gặp nó ngồi thần người ra ở phòng khách, ánh mắt mơ màng như đang chìm trong cơn mộng dục nào đó.
Cuối tuần này, lạ thay Mỹ Hân không đi hẹn hò với bạn trai như mọi khi mà ở nhà ăn tối cùng chúng tôi.
“Chị Ngọc Trà này, dạo này em thấy sắc mặt chị không tốt lắm. Chị mất ngủ à?” Mỹ Hân đột ngột hỏi khi thấy vợ tôi uể oải buông đũa sớm.
Ngọc Trà thở dài, đưa tay day day thái dương: “Ừ, dạo này chị mới lên chức Phó giáo sư, áp lực nghiên cứu nhiều quá nên đêm nào cũng trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.”
“Hay là ngày mai chị đến phòng khám của em đi,” Mỹ Hân hào hứng đề nghị, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ. “Ngày mai Chủ nhật vắng khách, em có thể giúp chị thực hiện liệu pháp thôi miên thư giãn. Em đã thử cho bản thân rồi, hiệu quả lắm. Chị xem, dạo này em tươi tỉnh hơn hẳn đúng không?”
Tôi nhìn vợ, thấy nàng có vẻ lưỡng lự. Tôi bèn thêm vào: “Em thử đi mình ạ. Chứ cứ để tình trạng mất ngủ kéo dài thế này anh xót lắm. Mỹ Hân là người nhà, tay nghề lại cao, em cứ yên tâm.”
Ngọc Trà nhìn tôi, rồi nhìn cô em chồng đang nhiệt tình mời mọc, cuối cùng mỉm cười gật đầu: “Ừ, vậy cũng được. Vừa hay ngày mai chị rảnh. Trăm sự nhờ cô em chồng nhé.”
“Chị cứ yên tâm, em đảm bảo chị sẽ có một giấc ngủ… nhớ đời,” Mỹ Hân cười khúc khích, nhưng trong nụ cười ấy, tôi thoáng thấy một nét gì đó rất “hư hỏng”.
________________

Bình luận

Để lại bình luận