Chương 2

: Lời Thì Thầm Của Giấc Mộng và Tình Cảm Gia Đình
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực phủ lên làng Lá, Boruto đứng trước thầy Konohamaru, đôi mắt xanh lấp lánh đầy vẻ ăn năn, nhưng cái miệng thì vẫn cứng cỏi. Konohamaru, với dáng vẻ tự nhiên như chẳng có gì to tát, khoanh tay nhìn cậu học trò nghịch ngợm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền:
“Thôi được rồi, Boruto. Thầy đã tha thứ cho con rồi đó. Về nhà đi, chẳng phải con đang sốt ruột xem hoạt hình sao?”
Boruto ngớ người, miệng hơi há ra, như không tin vào tai mình. “Thật hả, thầy Konohamaru? Thầy tha cho con dễ thế á?” Cậu gãi đầu, nụ cười toe toét hiện lên, nhưng ánh mắt vẫn lấm lét như sợ thầy đổi ý.
Konohamaru nhếch môi, ra vẻ nghiêm khắc nhưng không giấu được sự cưng chiều. “Ừ, thầy nói tha là tha. Nhưng lần sau mà còn gây họa, đừng hòng thầy nhẹ tay! Giờ thì cút về đi, đừng để thầy phải nhắc lần hai!”
Boruto cười khì, hai tay đút túi quần, giọng điệu tỉnh bơ: “Dạ dạ, con biết rồi! Thầy Konohamaru đúng là tốt nhất! À mà, thầy cũng về sớm đi nhé, đừng đứng đây hóng gió lạnh bụng!” Cậu nháy mắt tinh nghịch, rồi quay người chạy biến về phía ngôi nhà thân quen, lòng nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Trên đường về, bước chân Boruto nhanh nhẹn, miệng huýt sáo khe khẽ. Nhưng trong đầu cậu, hình ảnh từ giấc mộng kỳ lạ với Kaguya vẫn lởn vởn. Lời bà ta nói về Shin • Mugen Tsukuyomi – nhẫn thuật tối thượng có thể biến mọi mong muốn thành hiện thực – khiến lòng cậu rạo rực. Cậu lẩm bẩm một mình: “Nếu cái nhẫn thuật đó có thật, mình sẽ ước ba về nhà sớm tối nay, ngồi ăn cơm với cả nhà, rồi chơi với mình và Himawari như ngày xưa!”
Vừa bước vào ngôi nhà ấm cúng, Boruto đã thấy em gái Himawari đang ngồi trên ghế sô-pha, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn cậu. “Anh Boruto về rồi! Anh bị thầy phạt gì mà lâu thế? Em chờ anh mãi để xem hoạt hình chung nè!” Giọng cô bé trong trẻo, đầy háo hức.
Boruto cười khẩy, xoa đầu em gái. “Hài, chỉ là ngồi một xíu thôi, có gì đâu! Thầy Konohamaru dễ tính lắm, tha cho anh nhanh chóng. Nào, bật TV lên, để anh em mình xem tập mới nào!”
Đúng lúc đó, Naruto – người cha bận rộn của làng Lá – bước vào phòng, chiếc áo khoác Hokage tung bay, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Ô, Boruto về rồi à? Hôm nay lại gây chuyện gì mà bị thầy Konohamaru phạt thế, con trai?” Giọng ông trầm ấm, nhưng không giấu được vẻ trêu chọc.
Boruto bĩu môi, giả vờ giận dỗi. “Ba! Có gì đâu mà ba hỏi! Chỉ là… lỡ tay chút xíu thôi! Ba đừng có hùa theo thầy Konohamaru mà bắt nạt con!”
Hinata, mẹ của Boruto, từ bếp bước ra, trên tay cầm một đĩa bánh bao thơm lừng. Nụ cười dịu dàng của bà làm cả căn phòng như sáng lên. “Thôi nào, Boruto, đừng cãi ba nữa. Con nghịch ngợm thế, ba hỏi là đúng rồi. Nào, cả nhà mình ăn tối trước, rồi nói chuyện tiếp nhé!”
Nhìn mẹ, Boruto bỗng thấy lòng ấm áp lạ thường. Hình ảnh Hinata trong bộ tạp dề, mái tóc tím nhạt buông xõa, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ khiến cậu không khỏi ngẩn ngơ. “Mẹ ơi, mẹ đẹp quá đi! Con thấy mẹ là người phụ nữ xinh nhất làng Lá luôn!” Cậu buột miệng, mặt hơi đỏ lên vì ngại.
Hinata bật cười, đưa tay xoa đầu cậu. “Cái miệng ngọt thế này, lớn lên chắc khối cô gái mê con mất! Nhưng đừng có mà nịnh mẹ để trốn việc rửa bát nhé!”
Naruto cười lớn, vỗ vai con trai. “Đúng đó, Boruto! Mẹ con là số một, nhưng ba đây mới là Đệ Thất Hokage siêu ngầu, đúng không nào?” Ông nháy mắt với Himawari, khiến cô bé cười khúc khích.
“Đúng á, đúng á! Ba siêu đẹp trai luôn! Siêu siêu siêu đẹp trai!” Himawari vỗ tay, nhảy nhót trên ghế, mắt sáng rực như ngôi sao.
Boruto nhìn cảnh gia đình ấm áp, lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Cậu nhớ lại giấc mộng với Kaguya, nhớ đến sức mạnh có thể biến mọi điều thành hiện thực. Trong khoảnh khắc, cậu lẩm bẩm trong lòng: “Nếu được, con muốn ba tối nay ở nhà, chơi với con và Himawari, như ngày xưa ba vẫn làm…”
Nhưng rồi, cậu bỗng quay sang Himawari, giọng nghiêm túc: “Này, em gái, khuya rồi, đi ngủ đi! Nghe lời anh, đừng có cãi!”
Himawari tròn mắt, môi dẩu lên. “Hả? Nhưng em còn muốn chơi với anh và ba mẹ mà! Anh Boruto bắt nạt em!”
Hinata nhìn con trai, nhận ra ánh mắt cậu có gì đó lạ lùng. Bà dịu dàng lên tiếng, giọng đầy quan tâm: “Himawari, nếu anh con có chuyện muốn nói với ba mẹ, con lên phòng ngủ trước nhé. Không có mẹ, con vẫn ngủ ngoan được mà, đúng không?”
Himawari ngáp dài, mắt đã hơi cay vì buồn ngủ. “Dạ, được ạ. Con ngủ một mình cũng được. Chúc ba mẹ ngủ ngon!” Cô bé lon ton chạy lên cầu thang, để lại Boruto, Naruto và Hinata trong phòng khách yên tĩnh.
Naruto nhìn con trai, nụ cười ấm áp nhưng đầy tò mò. “Nào, Boruto, có chuyện gì muốn nói với ba mẹ hả? Cứ nói đi, hôm nay ba sẽ nghe hết, dù con nói gì cũng được!”
Boruto hít một hơi thật sâu, mặt đỏ bừng, như đang đấu tranh nội tâm. Cuối cùng, cậu lắp bắp: “Ba… mẹ… con… con muốn tối nay ngủ chung với ba mẹ!”
Naruto phá lên cười, nụ cười đặc trưng rạng rỡ như ánh mặt trời. “Hahaha, chỉ có thế thôi à? Được chứ, chuyện nhỏ! Còn gì nữa không, con trai?”
Boruto ngập ngừng, ánh mắt lướt qua gương mặt dịu dàng của mẹ. Cậu nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, rồi buột miệng: “Con… con muốn mẹ dạy con… làm tình! Con muốn… muốn địt mẹ, muốn mẹ thật chặt!”
Không khí trong phòng bỗng chững lại. Hinata khẽ giật mình, đôi má hồng lên, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, như thể bà đã quen với những ý nghĩ bộc trực của con trai. Naruto thì cười lớn, vỗ vai Boruto: “Hahaha, thằng nhóc này, lớn gan thật! Nhưng mà, chuyện này để mẹ con xử lý nhé. Ba còn bận việc Hokage đây!”
Hinata mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Boruto. “Boruto, con đúng là giống ba ngày xưa, lúc nào cũng bạo gan. Được rồi, mẹ sẽ dạy con… nhưng phải từ từ, nhé?”
Boruto đỏ mặt, gật đầu lia lịa, trong lòng vừa hồi hộp vừa rạo rực. Cậu không biết liệu giấc mộng về Shin • Mugen Tsukuyomi có thật hay không, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đang bắt đầu trở thành hiện thực.

Bình luận

Để lại bình luận