Chương 2

– Dì Nhỏ Xinh Đẹp Và Hệ Thống Thức Tỉnh
“Dì Nhỏ à…” Trần Văn Thiên lẩm bẩm, cơn đau bụng dường như tan biến ngay lập tức. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh người phụ nữ mà cậu thầm thương trộm nhớ bao lâu nay.
Trần Thị Ngọc – Dì Nhỏ của cậu, là em gái song sinh của mẹ. Ba năm trước, khi dì kết hôn, cậu còn làm phù rể nhí. Nhưng dượng sức khỏe yếu, nghe nói gần đây bệnh tình trở nặng phải nhập viện liên miên, sao hôm nay dì lại rảnh rỗi sang đây nấu cơm?
Mặc kệ lý do là gì, cơm dì nấu luôn là ngon nhất, và quan trọng hơn, dì… rất đẹp. Trần Văn Thiên vội vàng nhảy xuống giường, chỉnh trang lại quần áo rồi lao nhanh xuống nhà bếp.
Tại bàn ăn, Trần Thị Hân đã ngồi chễm chệ. Cô nàng đã tháo đôi giày vải, co chân lên ghế, để lộ đôi bàn chân trần trắng nõn nà. Những ngón chân thon dài, móng chân được sơn màu đỏ thẫm đầy khiêu khích cứ ngọ nguậy trong không khí. Nhưng Trần Văn Thiên không có tâm trí đâu mà ngắm chân chị gái, ánh mắt cậu dán chặt vào bóng dáng bận rộn trong bếp.
Đó là Dì Nhỏ.
Trần Văn Thiên nuốt nước bọt, bước nhanh vào bếp: “Dì Nhỏ, để con giúp dì.” Cậu cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, khác hẳn với vẻ lười biếng thường ngày.
Bóng người phụ nữ quay lại, nụ cười dịu dàng như gió xuân nở trên môi: “Không cần đâu, Văn Thiên ra ngoài ngồi đi, xong ngay đây.”
“Con bưng món này ra trước nhé.” Trần Văn Thiên bị nụ cười ấy làm cho bối rối, tim đập thình thịch. Cậu vội vàng bưng đĩa thức ăn nóng hổi đi ra, cố gắng che giấu sự ngượng ngùng.
Cậu luôn cảm thấy mâu thuẫn khi đối diện với Dì Nhỏ. Một mặt, cậu muốn gần gũi dì, muốn hít hà mùi hương trưởng thành quyến rũ trên người dì. Mặt khác, cậu lại sợ ánh mắt trong veo ấy nhìn thấu những suy nghĩ đen tối trong đầu mình.
Khi mọi thứ đã được dọn lên bàn, Trần Văn Thiên ngồi xuống vị trí đối diện dì. Ánh mắt cậu tham lam quét qua người phụ nữ trước mặt. Hôm nay Trần Thị Ngọc mặc một chiếc áo thun cotton màu trắng ôm sát, chất vải mỏng manh lờ mờ để lộ màu đen huyền bí của chiếc áo lót bên trong. Bên dưới là chiếc quần jeans dài vừa vặn, tôn lên đôi chân dài miên man và vòng ba đầy đặn.
Dì đang đi đôi dép bông trong nhà có hình con thỏ, nhưng phần mũi hở ra để lộ những ngón chân xinh xắn được sơn màu tím nhạt. Màu tím của sự mộng mơ, nhưng cũng đầy gợi cảm.
“Dì Nhỏ đẹp quá…” Trần Văn Thiên thầm than trong lòng. Nếu không phải vì khoảng cách 17 tuổi và cái danh phận “dì cháu”, cậu chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người phụ nữ này.
Đột nhiên, một âm thanh cơ khí lạnh lẽo vang lên trong đầu cậu, rõ mồn một như tiếng chuông chùa:
[Đinh! Phát hiện ký chủ có ý đồ loạn luân. Hệ thống Loạn Luân chính thức thức tỉnh.]
“Cái quái gì thế?”
Trần Văn Thiên giật bắn mình, đầu gối va mạnh vào gầm bàn đánh “cốp” một cái rõ to. Bát đũa trên bàn rung lên bần bật, canh nóng suýt chút nữa sánh ra ngoài.
“Trần Văn Thiên! Cậu làm cái trò gì đấy? Muốn lật bàn à?” Trần Thị Hân hét lên, trừng mắt nhìn thằng em hậu đậu.
“…” Trần Văn Thiên cắn răng chịu đau, không dám ho he nửa lời. Cậu cúi gằm mặt xuống bát cơm, nhưng trong lòng thì đang nổi bão. Giọng nói vừa rồi… không thể nào là ảo giác được.
Hệ thống Loạn Luân? Cái tên nghe thật bệnh hoạn, nhưng sao lại… kích thích thế này?
Trần Văn Thiên cố gắng gọi thầm trong đầu, nhưng giọng nói kia đã im bặt. Bữa cơm trôi qua trong sự im lặng kỳ lạ của cậu thiếu niên. Sau khi ăn xong, Dì Nhỏ vội vã thu dọn để vào bệnh viện chăm chồng. Trần Thị Hân thì tót lên phòng tắm rửa.
Trần Văn Thiên nhận nhiệm vụ rửa bát. Trong tiếng nước chảy róc rách và mùi xà phòng chanh, cậu không ngừng lẩm bẩm trong đầu: “Hệ thống? Mày là cái gì? Ra đây xem nào!”
Cuối cùng, khi chiếc bát cuối cùng được úp lên giá, âm thanh máy móc kia lại vang lên:
[Ký chủ, hệ thống đã khởi động hoàn tất.]
Trần Văn Thiên suýt chút nữa đánh rơi cái đĩa. Cậu run rẩy hỏi trong tâm trí: “Cái hệ thống loạn luân này là cái quái gì? Sao nó lại ở trong đầu tao?”
[Bản hệ thống chuyên phục vụ cho những người có tư tưởng loạn luân. Vừa rồi, ký chủ đã nảy sinh ý đồ dâm ô với Dì Nhỏ của mình, năng lượng tà ác đó đã đánh thức hệ thống. Tiếp theo, hệ thống sẽ toàn lực hỗ trợ ký chủ thực hiện hành vi loạn luân.]
“Cái gì cơ? Hỗ trợ… thực hiện?” Trần Văn Thiên nuốt khan, cổ họng khô khốc. “Mày nói rõ hơn xem nào!”
Hệ thống không trả lời trực tiếp mà đột ngột phóng ra một luồng dữ liệu khổng lồ vào não bộ cậu, khiến Trần Văn Thiên choáng váng như đang chơi một tựa game thực tế ảo cao cấp.
________________

Bình luận

Để lại bình luận