Chương 2

Tôi thầm yêu mẹ tôi như thế, tưởng tượng đến mẹ trong vô số lần thủ dâm, và còn… nỗi đau trong thời kỳ đó thực sự không thể diễn tả được, cho đến giữa mùa hè năm ấy…

Lần đầu tiên hai mẹ con tôi vướng vào dục vọng.

Khi mặt trời sắp lặn, cuối cùng tôi cũng cuốc xong luống rẫy bắp cuối cùng. Tôi đứng dưới đất, chà chân lên cái cuốc láng bóng, lau mồ hôi đang lăn dài trên ngực, chống cái cuốc xuống rồi bước ra khỏi cánh đồng bắp cao ngang lưng, đi bộ về nhà theo con đường ven sông.

Ban đầu tôi và thằng em út của tôi đến đây để cuốc rẫy bắp. Nó đang học trung học trong kỳ nghỉ hè, nhưng không chịu làm mà muốn về nhà làm bài tập. Mẹ tôi cãi nhau với nó rằng:

“Nếu con có khả năng vào đại học, rời khỏi cái tổ núi nghèo nàn này và sống ở thành phố lớn thì con sẽ không phải gánh chịu công việc cực nhọc này.”

“Mẹ cứ chờ đó, năm sau con sẽ đậu đại học cho mà coi. Rồi con sẽ đưa ba mẹ lên thành phố sống.”

Mẹ tôi nghe vậy rất vui mừng và nói:

“Hải à, mẹ sẽ đợi con vào đại học và tận hưởng cuộc sống của con. Thôi con về tìm chỗ mát mẻ mà học hành chăm chỉ đi, đừng có ham chơi.”

Thế là thằng em tôi ngâm nga một bài hát ngắn rồi quay lại theo sườn núi để về nhà.

“Kìa mẹ, mẹ lại chìu chuộng thằng Hải nữa rồi.” Tôi bày tỏ ý kiến của mình với mẹ tôi một cách miễn cưỡng.

Mẹ cầm cán cuốc khi nhìn em tôi đi xa, cười nói:

“Mấy năm trước khi con còn đi học, ba mẹ không quan tâm đến con. Bây giờ em con đã lớn rồi, mẹ không muốn nó chịu cảnh khổ cực giống con như vầy nữa.”

Đúng, mấy năm trước tôi cũng sợ công việc đồng áng, nóng bức, mệt mỏi. Tôi luôn mong muốn được đề cử vào danh sách vàng trong trường, để ba mẹ tôi cả đời đau khổ cũng được hưởng niềm hạnh phúc, nếu không ba mẹ đặt tên tôi là Phúc Lâm một cách vô ích.

Ai ngờ đâu số mệnh an bài, ba năm liên tục thi đại học Tôn Sơn đều rớt. Ba tôi gõ nhẹ cái tẩu khô trong tay và nói:

“Đành phó thác cho số phận thôi. Sau khi đi học về, con có thể học nghề thợ đá từ ba. Chỉ cần con chăm chỉ thì sẽ không bị đói.”

Mẹ còn thuyết phục tôi:

“Học làm thợ đục đá đi con trai. Năm nay con đã hăm bốn hăm lăm tuổi rồi, đến lúc phải lập gia đình. Sau vài năm làm việc vất vả, kiếm được ít tiền, xây nhà rồi cưới vợ. Chừng nào mà con đã yên bề gia thất thì mẹ mới yên tâm.”

Lời nói của ba mẹ tôi đã quyết định số phận của tôi. Sau khi bỏ học, tôi học làm thợ đá. Tay nghề của tôi còn hơn cả ba tôi, nhưng đến nay tôi vẫn chưa lấy được vợ.

Khi mặt trời sắp lặn về phía tây của ngọn núi, hầu hết cánh đồng bắp đã được cuốc xới. Trời nóng như nồi hấp, cánh đồng bắp thì lại lặng gió. Lưng áo của mẹ tôi ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người mẹ, mồ hôi chảy xuống hai má và cái cổ đỏ sậm của bà. Tôi không khỏi xót xa:

“Mẹ ơi, lát nữa mẹ về nha. Con sẽ cuốc xong mảnh đất này trước khi trời tối.”

Mẹ duỗi thẳng eo, vuốt mớ tóc vương vãi trên trán, chống tay lên cán cuốc, và nhìn về phương xa rồi nói với tôi:

“Vẫn còn sớm mà, để mẹ cuốc tiếp.”

Chỉ cần ở một mình với mẹ, tôi sẽ có ham muốn mãnh liệt được nhìn lén cơ thể mẹ. Qua kẽ lá bắp, tôi thấy cổ áo khoác của mẹ tôi không cài nút, làn da ướt đẫm mồ hôi lộ ra bên dưới cổ. Hai bầu vú đã nuôi bốn đứa con mà vẫn tròn trịa, mặc dù hơi xệ xuống. Nhưng chúng vẫn rất to lớn đầy đặn, treo lủng lẳng trên ngực mẹ, thực sự khiến tôi vô cùng hứng thú. Khi mẹ tôi kéo áo lên để lau mồ hôi, bà vô tình để lộ cái bụng trắng nõn nà khiến tôi càng say mê hơn. Tôi vội vàng đưa cái khăn cho mẹ và nói với vẻ lo lắng:

“Mẹ ơi, con thấy mẹ kiệt sức toát mồ hôi nhiều rồi. Thôi mẹ nghỉ ngơi đi, con sẽ tự làm xong việc này.”

Bình luận

Để lại bình luận