Chương 2

Vẻ đẹp của mẹ khiến mẹ hoàn toàn khác biệt. Người ta vẫn thường xì xào, ngày xưa mẹ là hoa khôi của xã, bao nhiêu chàng trai theo đuổi, vậy mà cuối cùng lại chọn ba Tùng, một người đàn ông hơn mẹ đến mười hai tuổi, ngoại hình lại có phần khắc khổ, quê mùa. Chuyện tình của ba mẹ cũng là một giai thoại trong làng. Nghe đâu ngày xưa ông bà nội ngoại hai bên có ơn nghĩa sâu nặng, nên mới gán ghép cho ba mẹ thành đôi. Nhìn ba mẹ đứng cạnh nhau, ai cũng thấy rõ sự chênh lệch, nhưng họ lại sống với nhau rất hạnh phúc. Có lẽ đó là duyên phận, cái duyên mà người ngoài khó lòng lý giải. Người ta cũng không ngờ một người như ba tôi lại cưới được người vợ trẻ trung, xinh đẹp đến vậy. Nhưng tôi biết, ba yêu mẹ theo cách của một người đàn ông chân chất, mộc mạc, và mẹ cũng tìm thấy ở ba sự bình yên, vững chãi.

Từ năm mười lăm tuổi, khi bắt đầu bước vào tuổi dậy thì với những xáo trộn tâm sinh lý đầu đời, tôi đã bắt đầu để ý đến vẻ đẹp của mẹ một cách khác lạ. Không còn là sự ngưỡng mộ đơn thuần của một đứa con trai dành cho mẹ mình, mà len lỏi vào đó là những rung động mơ hồ, khó gọi tên. Mẹ thường xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, một hình mẫu lý tưởng về người phụ nữ. Dáng người cao ráo, thanh thoát của mẹ trong tà áo dài mỗi khi đi họp hay dự lễ ở xã, mái tóc đen xõa ngang vai mềm mại, nụ cười dịu dàng và giọng nói trong trẻo. Tôi hay lén nhìn trộm những đường cong trên cơ thể mẹ, đặc biệt là vòng một đầy đặn ẩn sau lớp áo, rồi lại tự thấy xấu hổ với những ý nghĩ tưởng tượng lung tung của mình. Đó là những cảm xúc thầm kín, tội lỗi mà tôi không dám chia sẻ cùng ai, chỉ âm thầm giấu kín trong lòng. Tôi biết điều đó là sai trái, nhưng những hình ảnh ấy cứ vô thức len lỏi vào tâm trí non nớt của một thằng con trai mới lớn.

Bữa cơm tối nay kéo dài hơn thường lệ. Sau những lời chúc tụng, niềm vui ban đầu lắng xuống, cả nhà bắt đầu bàn bạc chuyện tôi lên Sài Gòn nhập học.

“Thằng Nam nó lớn rồi, để nó tự đi một mình lên đó cũng được. Mình gửi gắm cho mấy đứa cháu trên ấy trông nom thêm là ổn.” Ba Tùng lên tiếng trước, giọng trầm ngâm. Ba luôn tin tưởng vào sự tự lập của tôi.

Nhưng mẹ Hằng lập tức phản đối, giọng mẹ vẫn dịu dàng nhưng ánh mắt lại ánh lên sự kiên quyết: “Không được đâu mình ơi. Nam nó mới lớn, chưa va vấp cuộc đời bao giờ. Lên Sài Gòn phồn hoa đô hội, bao nhiêu thứ cám dỗ, lỡ nó học đòi theo bạn bè hư hỏng thì sao? Rồi ăn uống trên đó thất thường, làm sao đảm bảo sức khỏe mà học hành cho tốt được.”

Ba Tùng gãi đầu, có vẻ hơi lúng túng trước lý lẽ của mẹ: “Nhưng mà bà đi theo thì công việc ở hợp tác xã làm sao? Nhà cửa ai coi?”

“Công việc thì em xin nghỉ không lương một thời gian, hoặc xin chuyển công tác sau cũng được. Còn nhà cửa thì mình nhờ cô Ba bên cạnh trông coi giúp. Em đã suy nghĩ kỹ rồi.” Mẹ Hằng nói một tràng, không cho ba có cơ hội chen vào. “Em sẽ cùng thằng Nam lên Sài Gòn. Em thuê một phòng trọ nhỏ gần trường nó, vừa chăm sóc chuyện ăn uống, học hành cho nó, vừa để mắt đến nó. Đợi khi nào nó quen với cuộc sống sinh viên, mọi thứ ổn định rồi em tính tiếp.”

Tính tình mẹ tôi là vậy. Bình thường thì hiền lành, dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì rất cương quyết, ba Tùng có muốn cãi cũng không được. Ba hiểu tính mẹ, nên chỉ im lặng, gật gù rồi tặc lưỡi: “Thôi thì tùy bà. Bà thấy sao tốt cho con thì làm.”

Tôi ngồi nghe cuộc đối thoại của ba mẹ, lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp. Một phần tôi thấy áy náy vì sự hy sinh của mẹ, mẹ phải tạm gác lại công việc, cuộc sống quen thuộc ở quê để theo tôi lên thành phố. Nhưng một phần khác, sâu thẳm trong tôi, lại len lỏi một niềm vui khó tả, một sự hồi hộp xen lẫn mong chờ. Sắp tới, tôi sẽ được sống cùng mẹ ở một nơi xa lạ, chỉ có hai mẹ con. Ý nghĩ đó khiến tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Bình luận

Để lại bình luận