Chương 2

Hoàng đặt đũa xuống, đẩy chiếc bát cơm đã vơi một nửa ra xa một chút. Cậu cầm bình nước lọc lên, rót đầy ly cho mẹ. Nước chảy từ bình xuống ly tạo thành một âm thanh rì rào nhỏ, dường như chỉ mình Hoàng nghe thấy trong bản hòa tấu của tiếng dao dĩa và tiếng điện thoại.

“Mẹ, mẹ dùng thêm chút canh đi ạ,” Hoàng nói, giọng cậu trầm ấm, vang nhẹ trong không gian, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ, như một điệu nhạc ru ngủ êm ái. Ánh mắt Hoàng dõi theo bà Mai, không rời một giây.

Bà Mai giật mình, ngẩng đầu lên khỏi bát cơm. Bà định từ chối vì đã no, nhưng khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Hoàng, một cảm giác lạ lùng ập đến. Đôi mắt ấy dường như có một lực hút vô hình, kéo bà vào một không gian tĩnh lặng, nơi mọi tiếng ồn xung quanh đều tan biến. Bà cảm thấy một luồng năng lượng dịu mát, an ủi, len lỏi qua từng thớ thịt mệt mỏi.

“Mẹ… mẹ no rồi con,” bà khẽ nói, nhưng giọng bà lại yếu ớt, không còn sự kiên quyết như thường lệ. Bà cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ muốn làm theo lời con trai.

Hoàng mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, chỉ là một chút nhếch môi nhưng lại có sức mạnh khó cưỡng. Cậu từ từ đưa chiếc thìa canh đầy sườn và khoai tây về phía bà, chuyển động chậm rãi, uyển chuyển. “Mẹ ăn thêm đi ạ. Mẹ trông gầy đi nhiều quá, ăn thêm chút cho lại sức.”

Trong ánh mắt Hoàng, có một tia sáng lóe lên rất nhanh, ẩn chứa sự tính toán và khao khát chiếm hữu mà không ai có thể nhận ra, kể cả bà Mai. Cậu đã dành hàng tháng trời để nghiên cứu những tài liệu cổ xưa về thôi miên, về những kỹ thuật điều khiển tâm trí, không phải để giúp đỡ bệnh nhân như mục đích ban đầu của ngành học, mà là để thỏa mãn một ham muốn sâu kín, một dục vọng cấm kỵ đã nhen nhóm trong lòng cậu từ rất lâu: chiếm đoạt người mẹ của mình. Hoàng tin rằng, chỉ có thôi miên mới giúp cậu vượt qua rào cản luân thường đạo lý, biến bà Mai, một người phụ nữ chuẩn mực, thành một người hoàn toàn thuộc về cậu.

Bà Mai không biết tại sao, nhưng tay bà tự động đưa lên đón lấy chiếc thìa từ tay Hoàng. Cảm giác ấm nóng từ chiếc thìa lan tỏa vào lòng bàn tay bà, như một sợi dây vô hình kết nối tâm trí bà với cậu con trai. Bà ngửi thấy mùi canh thơm nồng, nhưng vị giác dường như trở nên tê liệt. Bà chỉ đơn thuần làm theo một bản năng lạ lùng đang điều khiển mình.

“Mẹ thấy mệt à?” Hoàng hỏi, giọng nói cậu nhẹ nhàng, như một làn gió mát thoảng qua. “Mẹ hãy nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Cứ thư giãn thôi ạ.”

Bà Mai theo bản năng làm theo. Bà khẽ nhắm mắt, đầu hơi ngửa ra sau. Cả cơ thể bà chìm vào một trạng thái thư giãn sâu, mọi gánh nặng dường như được trút bỏ. Tiếng ông Hùng càu nhàu, tiếng Nam gõ phím, tiếng Thư cười khúc khích, tất cả đều trở nên xa xăm, mờ ảo, như đến từ một thế giới khác. Bà cảm thấy một sự bình yên chưa từng có, và một cảm giác an toàn tuyệt đối khi ở bên Hoàng.

“Mẹ cứ hít thở thật sâu, đều đặn. Cứ để tâm trí mẹ trôi đi, về một nơi yên bình, ấm áp, nơi mẹ được che chở…” Hoàng tiếp tục, giọng nói cậu hạ thấp hơn nữa, mỗi từ cậu nói ra đều mang theo một tần số rung động đặc biệt, len lỏi vào từng tế bào thần kinh của bà. Ánh mắt Hoàng vẫn dán chặt vào khuôn mặt mẹ, đôi con ngươi đen láy như muốn hút hết mọi ý thức của bà. Hoàng dùng ngón tay cái, khẽ vuốt nhẹ lên mu bàn tay bà Mai, tạo ra một cảm giác êm ái, ru ngủ. Bà Mai không hề giật mình hay khó chịu, mà ngược lại, bà rúc rích một cách vô thức, cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.

`Thật ấm áp… Con trai mình… nó thật ngoan… Sao mình lại thấy buồn ngủ thế này…?` Suy nghĩ của bà Mai trở nên rời rạc, chắp vá.

“Đúng rồi, mẹ cứ thả lỏng hoàn toàn…” Hoàng thì thầm. Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa bóp hai thái dương cho bà Mai. Những ngón tay thon dài của cậu di chuyển chậm rãi, đều đặn, như đang vẽ nên một vòng tròn vô hình, mỗi vòng tròn lại hút bà chìm sâu hơn vào trạng thái vô thức. Cảm giác tê dại, mơ màng lan tỏa khắp cơ thể bà.

Bình luận

Để lại bình luận