Chương 2

Hoàng đế Càn Long khẽ cúi xuống, đôi môi quyền lực của ông ta tham lam tìm kiếm môi nàng.

Một nụ hôn sâu, nồng nhiệt, như thiêu đốt cả không gian.

Thục phi khẽ rên một tiếng, đầu ngửa ra sau, đôi mắt vẫn khép hờ, để lộ chiếc cổ trắng ngần đầy mê hoặc, nơi những đường gân xanh ẩn hiện dưới làn da mịn màng.

Tiếng thở dốc nặng nề của Hoàng đế hòa cùng những âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng, ngọt ngào của Thục phi, tạo thành một bản giao hưởng tình ái mà Phúc Minh chưa bao giờ nghe thấy.

Nó không giống bất kỳ giai điệu cung đình nào, cũng chẳng giống tiếng sáo, tiếng đàn, mà là một âm thanh nguyên thủy, kích thích đến lạ lùng.

Cậu bé ngây thơ không hiểu hết ý nghĩa của những hành động đó, nhưng bản năng mách bảo cậu rằng đây là một điều gì đó rất riêng tư, rất mãnh liệt, và vô cùng hấp dẫn.

Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực nhỏ bé, đôi gò má ửng hồng vì bối rối, nhưng ánh mắt không thể rời khỏi cảnh tượng đó.

Cậu cảm thấy một dòng điện lạ chạy khắp cơ thể, một sự tò mò cháy bỏng, một ham muốn được khám phá những bí mật của thế giới người lớn.

Trong tâm trí non nớt của mình, cậu bắt đầu liên tưởng đến những bài học về “sinh sôi nảy nở” trong sách vở, nhưng đây rõ ràng là một phiên bản sống động, chân thực và đầy kích thích hơn rất nhiều.

Những hình ảnh về đạo lý, về lễ nghĩa, về sự trang trọng của hoàng gia mà cậu hằng tin tưởng bỗng chốc trở nên mờ nhạt, thậm chí là tan biến trước cảnh tượng nguyên thủy, đầy bản năng và sức sống này.

Cậu cảm thấy một sự bất hòa sâu sắc trong tâm trí.

Một bên là những lời dạy về khuôn phép, về sự kiềm chế, về triết lý “văn chương triết lý” mà cậu luôn dùng để lý giải mọi điều trong cuộc sống.

Một bên là cảnh tượng trước mắt, quá đỗi trần trụi, quá đỗi mê hoặc, lại mang đến một cảm giác hạnh phúc, thỏa mãn đến tột cùng mà cậu chưa từng thấy ở bất kỳ ai.

Tại sao lại như vậy?

Nếu những gì phụ hoàng và Thục phi nương nương đang làm là “xấu xa”, là “cấm kỵ”, thì tại sao họ lại trông hạnh phúc đến thế?

Tại sao lại có những âm thanh ngọt ngào đến vậy?

Sự mâu thuẫn này cào xé tâm trí non nớt của cậu, tạo ra một vết nứt đầu tiên trong bức tường của sự ngây thơ.

Cậu cảm thấy một sự tò mò cháy bỏng, một ham muốn được hiểu, được trải nghiệm cái cảm giác “hạnh phúc” ấy.

Nó không chỉ là sự tò mò trẻ thơ, mà là một sự khao khát sâu xa hơn, một mầm mống dục vọng bắt đầu nảy sinh.

Cảnh tượng này giống như một chìa khóa mở ra một cánh cửa bí ẩn mà cậu chưa từng biết đến, và đằng sau cánh cửa đó là một thế giới hoàn toàn khác – thế giới của những bản năng, của những khoái cảm nguyên thủy mà những kinh sách của cậu không hề nhắc đến.

Cái nhìn chớp nhoáng đó, dù chỉ kéo dài vài giây, đã khắc sâu vào tâm hồn Phúc Minh.

Đó là lần đầu tiên cậu chứng kiến sự trần trụi của dục vọng, sự giao hòa nguyên thủy giữa nam và nữ.

Trở về Minh Trí Phòng trong Trữ Tú Cung, căn phòng riêng của cậu, nơi mọi ngóc ngách đều được bài trí tinh xảo nhưng vẫn còn mang nét hồn nhiên của một đứa trẻ, Phúc Minh vẫn còn bàng hoàng.

Hình ảnh Thục phi mềm mại trong vòng tay phụ hoàng, những tiếng rên rỉ mê hoặc, tất cả cứ lởn vởn trong đầu cậu bé, như một ảo ảnh không ngừng hiện ra.

Cậu không thể tìm thấy bất kỳ lời giải thích nào trong những kinh sách thánh hiền hay những bài học triết lý mà cậu vốn yêu thích.

Điều cậu vừa thấy không phải là “đạo lý”, không phải “lễ nghĩa”, mà là một thứ gì đó nguyên thủy và mạnh mẽ hơn, một thứ quyền năng vô hình đã bắt đầu đánh thức những góc khuất sâu thẳm nhất trong tâm hồn non nớt của cậu.

——————–

Trở về Minh Trí Phòng của mình, nơi những bức rèm gấm rủ xuống mang theo mùi hương trầm hương dịu nhẹ, Hoàng tử Phúc Minh không còn là đứa trẻ ngây thơ lang thang trong Ngự Hoa Viên.

Tâm trí cậu, giờ đây đã là một vũ trụ phức tạp của những mưu toan và dục vọng, xoay vần với triết lý mới mẻ: không có tội lỗi, chỉ có sự lựa chọn và sự thỏa mãn.

Cảnh tượng vừa rồi, Hoàng đế Càn Long và Thục Phi ân ái, không còn là một hình ảnh gây hoang mang mà đã trở thành một ngọn lửa bùng lên trong huyết quản, một lời mời gọi đến những khám phá cấm kỵ.

Hắn muốn, và hắn sẽ có.

Câu hỏi duy nhất là, ai sẽ là người đầu tiên giúp hắn khai mở cánh cửa đến thế giới mà hắn vừa thoáng thấy?

Khi cánh cửa phòng khẽ mở, Nhũ mẫu Bích Hà bước vào, mang theo khay trà ấm và vẻ mặt lo lắng thường thấy.

Ánh mắt bà dừng lại trên Phúc Minh, người đang ngồi yên lặng trên chiếc ghế gấm, đôi mắt đen láy nhìn xa xăm.

Bà là Bích Hà, người đã chăm sóc hắn từ khi lọt lòng, người đã dành trọn tình thương của một người mẹ cho hắn, sau khi bị buộc phải xa rời con ruột của mình.

Ở tuổi đời không còn trẻ, Nhũ mẫu Bích Hà vẫn sở hữu một vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ và thách thức thời gian một cách đáng kinh ngạc.

Ngay từ khi còn trẻ, bà đã nổi tiếng với vẻ ngoài nóng bỏng, mang nét hoang dại và có phần nổi loạn, khác biệt hoàn toàn với vẻ đẹp dịu dàng, truyền thống đương thời.

Điểm cuốn hút nhất trên gương mặt bà là đôi mắt phượng dài, sắc sảo, luôn ánh lên nét cười tình tứ và đầy mê hoặc.

Bình luận

Để lại bình luận