Chương 2

: Những Bước Đầu Khó Khăn

Ba tháng kể từ ngày nhặt được quyển nhật ký, Bảo Lâm gần như biến thành người khác. Anh gầy hơn, mắt thâm quầng vì thức khuya, nhưng ánh mắt luôn cháy bỏng quyết tâm. Thiết bị NANO bắt đầu thành hình: một chiếc vòng tay kim loại mỏng, kết nối với remote nhỏ qua sóng vô tuyến. Tuy nhiên, mỗi bước tiến đều đi kèm thử thách. Anh cần thêm nguyên liệu, nhưng ví tiền đã cạn. Các khoản vay từ bạn bè không đủ, buộc anh tìm đến một tay cho vay nặng lãi tên Hùng, gã đàn ông mặt sẹo với nụ cười nham hiểm.

“Muốn vay nữa hả, nhóc? Lãi suất 10% mỗi tháng, trả đúng hạn, không thì…” Hùng gằn giọng, tay gõ lên bàn. Lâm nuốt nước bọt, ký hợp đồng, lòng nặng trĩu. Số tiền đó giúp anh mua thêm vi mạch và một lô hợp chất hóa học, nhưng áp lực trả nợ đè lên vai như tảng đá.

Tại trường, Lâm cố giữ vẻ bình thường, nhưng giáo viên bắt đầu để ý sự sa sút của anh. Trong một buổi thực hành, anh làm rơi bảng mạch, khiến cả lớp cười ồ. “Lâm, em sao vậy? Tâm trí để đâu thế?” thầy giáo hỏi. Anh chỉ cười gượng, xin lỗi. Duy, cậu bạn thân duy nhất, nhận ra sự khác lạ. “Mày ổn không? Dạo này cứ như người mất hồn,” Duy hỏi khi cả hai ngồi ở căng tin. Lâm muốn kể về quyển nhật ký, nhưng sợ bị coi là điên, nên chỉ đáp: “Tao bận dự án cá nhân.”

Dự án ấy chiếm hết thời gian của anh. Mỗi đêm, Lâm ngồi trong phòng trọ, hàn mạch, kiểm tra sóng, ghi chép tỉ mỉ. Quyển nhật ký không chỉ là hướng dẫn, mà như một người thầy vô hình, dẫn dắt anh qua những vấn đề phức tạp. Một lần, anh thử kích hoạt chiếc vòng tay trên chính mình. Một luồng điện nhẹ chạy qua, khiến tay anh giật nhẹ. “Gần được rồi,” anh thì thầm, tim đập rộn ràng.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài. Một sáng, Hùng gọi điện: “Nhóc, đã đến hạn trả. Đừng để tao phải đến tận nơi.” Lâm hoảng loạn. Anh chưa có gì để bán, thiết bị vẫn đang thử nghiệm. Để kiếm tiền, anh nhận thêm ca làm thêm, từ rửa bát ở quán ăn đến giao hàng ban đêm. Cơ thể mệt mỏi, nhưng anh không dừng lại.

Giữa những ngày căng thẳng, một tia sáng lóe lên. Trong lúc giao hàng, Lâm vô tình gặp Mai, một cô gái làm tiếp thị tại quán bar cao cấp. Mai xinh đẹp, tóc nhuộm bạch kim, mặc váy đỏ bó sát tôn lên đường cong hoàn hảo. “Cậu giao hàng à? Nhìn mệt thế, nghỉ chút đi,” cô nói, đưa anh chai nước. Anh cảm ơn, cố không nhìn vào cặp đùi trắng mịn lộ ra khi cô ngồi xuống. Họ trò chuyện ngắn, và Mai để lại số điện thoại. “Gọi tớ khi rảnh, nhé!” cô nháy mắt.

Đêm đó, nằm trên giường, Lâm không ngủ được. Hình ảnh Mai khiến anh xao động. Anh tưởng tượng dùng thiết bị NANO, điều khiển cô bước tới, cởi từng lớp áo… “Điên rồi, Lâm!” anh tự mắng, ngồi dậy tiếp tục làm việc. Nhưng ý nghĩ ấy cứ lởn vởn, như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy.

Một tuần sau, anh đạt bước đột phá: chiếc vòng tay hoạt động ổn định trên mô hình thử nghiệm. Anh đeo nó, dùng remote ra lệnh, và tay anh cử động theo ý muốn của thiết bị, dù đầu óc vẫn tỉnh táo. “Thành công rồi!” anh hét lên, quên cả mệt mỏi. Nhưng niềm vui bị cắt ngang khi điện thoại reo – Hùng. “Nhóc, hết tuần này không có tiền, đừng trách tao.” Giọng gã lạnh như băng.

Lâm biết mình phải tìm cách kiếm tiền từ thiết bị, nhưng làm sao? Bán công nghệ? Quá rủi ro. Dùng nó để làm việc phi pháp? Anh không muốn trở thành kẻ xấu. Trong lúc bế tắc, Mai nhắn tin: “Cuối tuần tớ có tiệc ở bar, cậu đến chơi không?” Anh do dự, nhưng nghĩ có thể tìm cơ hội từ những mối quan hệ mới. “Được, tớ sẽ đến,” anh trả lời, lòng chợt rạo rực.

Bình luận

Để lại bình luận