Chương 2

Khang nhếch môi. U17/U18. Cái tuổi dễ uốn nắn, cũng là cái tuổi tràn đầy nhiệt huyết. Và quan trọng nhất, ở cái tuổi này, có những cô gái trẻ đang ở giai đoạn sung mãn nhất của cơ thể, tràn đầy sức sống.

Chiều hôm đó, Khang quyết định đi thăm câu lạc bộ. Nó nằm cách nhà hắn không xa, chỉ mất mười lăm phút lái xe. Tòa nhà câu lạc bộ cũ kỹ, sơn tróc, tấm biển Bromley Borough FC treo xiêu vẹo. Sân vận động cỏ mọc lưa thưa, khán đài lèo tèo vài hàng ghế nhựa cũ nát. Mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc vào mũi hắn.

Một người đàn ông trung niên béo ú, tóc hói, đang ngồi sau bàn làm việc đầy giấy tờ. Đó là Frank, quản lý câu lạc bộ, người mà hắn quen biết từ nhỏ.

“Chào Frank,” Khang nói, đưa tay ra. “Tôi là Nguyễn Khang, chủ tịch mới.”

Frank ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi biến thành sửng sốt. “Khang? Cậu thực sự về ư? Tôi tưởng cậu sẽ bán quách cái gánh nợ này đi chứ.”

“Tôi sẽ không bán. Tôi sẽ xây dựng nó,” Khang đáp, nụ cười vẫn thường trực. “Bắt đầu từ đâu, Frank?”

Frank thở dài. “Chà, chúng ta có một đống việc. Đội hình U17/U18 gần như trống rỗng. Đa số những cầu thủ tiềm năng đều đã bỏ đi vì câu lạc bộ không có tiền giữ chân họ. Chỉ còn lại vài đứa trẻ cứng đầu, và một đội ngũ huấn luyện viên đã mất hết động lực.”

“Không sao. Tôi sẽ tự tay huấn luyện lứa trẻ. Ông hãy giúp tôi đăng tin tuyển sinh, càng nhiều càng tốt,” Khang nói, ánh mắt lướt qua một xấp hồ sơ đặt trên bàn Frank. “Và giới thiệu cho tôi những nhân viên còn lại trong câu lạc bộ.”

Frank gật đầu, vẫn còn mơ hồ. “Được thôi. Có một vài người vẫn còn ở lại. Cô Emily, trợ lý huấn luyện viên thể lực cho đội U17/U18, cô ấy vừa mới đến tuần trước. Cô ấy còn rất trẻ, mới ra trường, nhưng rất nhiệt huyết và tài năng.”

Emily. Cái tên này lọt vào tai Khang. `Trợ lý huấn luyện viên thể lực, trẻ, nhiệt huyết.` Hắn thầm nhếch mép. `Rất tốt.`

“Cô ấy đang ở sân tập bên ngoài. Tôi sẽ dẫn cậu ra đó,” Frank nói.

Khang gật đầu. Hắn theo Frank ra sân tập. Nơi đó chỉ có một vài cậu nhóc đang chạy lăng xăng, thực hiện các bài tập cơ bản dưới sự hướng dẫn của một cô gái.

Cô gái đó, Emily, có vóc dáng cân đối, săn chắc, mặc chiếc áo phông thể thao màu xanh dương và quần legging đen bó sát. Mái tóc màu nâu óng ả được buộc cao gọn gàng, để lộ vầng trán lấm tấm mồ hôi. Gương mặt cô thanh tú, đôi mắt xanh biếc tràn đầy năng lượng và sự tập trung. Dù chỉ mới 23 tuổi, nhưng cô đã toát lên vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc.

“Emily, đây là Nguyễn Khang, chủ tịch mới của chúng ta,” Frank giới thiệu.

Emily quay lại, nở nụ cười tươi tắn. “Chào mừng anh, Khang. Tôi là Emily Davies. Rất vui được gặp anh. Tôi rất ngưỡng mộ thành tích học tập của anh ở trường đại học.” Cô đưa tay ra. Bàn tay cô nhỏ nhắn nhưng săn chắc, ngón tay thon dài.

Khang nắm lấy tay cô, cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại của làn da. Hắn siết nhẹ, ánh mắt dừng lại ở đôi gò bồng đảo căng tròn đang nhấp nhô theo từng nhịp thở dưới lớp áo phông mỏng. Hắn cảm nhận được sức sống và sự tươi trẻ toát ra từ cô gái này.

`Đây rồi.` Hắn nghĩ thầm. `Vật thí nghiệm đầu tiên.`

“Chào Emily. Rất vui được làm quen,” Khang đáp lại, nụ cười phong lưu vẫn không đổi. “Cô có thể cho tôi biết tình hình hiện tại của đội không? Và làm thế nào để chúng ta có thể cải thiện nó?”

Emily hào hứng trình bày. “Đội bóng đang rất thiếu nhân lực. Hầu hết các cầu thủ chất lượng đã rời đi. Những người còn lại cần được đào tạo lại từ đầu về thể lực, kỹ thuật và tư duy. Tôi đang cố gắng hết sức, nhưng chỉ một mình tôi thì không đủ.”

“Tôi hiểu. Cô có bất kỳ đề xuất nào để cải thiện sức bền, sức mạnh, sức bật, độ khéo léo và tốc độ cho các cầu thủ không?” Khang hỏi, cố ý nhắc lại các yếu tố mà Hệ thống đã đề cập.

Emily gật đầu. “Có rất nhiều bài tập chuyên biệt, các chế độ dinh dưỡng, và phương pháp huấn luyện tiên tiến. Nhưng tất cả đều cần thời gian và sự kiên trì. Và quan trọng nhất, chúng ta cần những cầu thủ có tố chất bẩm sinh.”

“Sẽ có thôi. Rất nhanh nữa là khác,” Khang nói, ánh mắt lóe lên một tia bí hiểm. “Cô Emily, tôi muốn cô tham gia một buổi họp riêng với tôi tối nay. Tôi có một vài ý tưởng đột phá về việc nâng cao tố chất cầu thủ. Có thể sẽ rất hữu ích cho cô.”

Emily hơi ngần ngại. “Tối nay ư? Nhưng tôi…”

“Đây là vấn đề cấp bách cho tương lai câu lạc bộ, Emily,” Khang cắt lời, giọng điệu dịu dàng nhưng đầy thuyết phục, pha chút uy quyền của người chủ. “Và cô là nhân tố quan trọng nhất trong kế hoạch của tôi. Tôi cần sự giúp đỡ của cô.”

Trước vẻ mặt kiên quyết và ánh mắt đầy mời gọi của Khang, Emily không thể từ chối. “Được rồi, thưa Chủ tịch. Mấy giờ và ở đâu ạ?”

“Bảy giờ tối, tại văn phòng của tôi ở nhà riêng,” Khang trả lời, nở nụ cười mãn nguyện. “À, và hãy ăn mặc thoải mái một chút. Buổi họp có thể kéo dài.”

Emily gật đầu, cô không để ý đến câu nói “ăn mặc thoải mái” của Khang, vì cô vẫn còn đang bận suy nghĩ về những ý tưởng đột phá mà anh ta vừa nhắc đến. Cô nghĩ rằng mình sẽ có thêm nhiều kiến thức và kinh nghiệm từ người chủ tịch tài ba này.

Đến tối, khi đồng hồ điểm bảy giờ, Emily Davies xuất hiện tại căn biệt thự của Nguyễn Khang. Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu kem và quần jeans ống rộng, mái tóc xõa tự nhiên. Trông cô dịu dàng hơn hẳn so với hình ảnh năng động trên sân tập ban sáng.

Khang đã chờ sẵn ở phòng khách. Hắn mặc chiếc áo choàng tắm lụa màu đen, tóc còn hơi ẩm ướt, dường như vừa tắm xong. Mùi xà phòng nam tính lan tỏa trong không khí. Hắn thấy cô gái đứng trước cửa, đôi mắt xanh biếc nhìn quanh quất, có chút lo lắng.

“Chào Emily. Mời cô vào,” Khang nói, nở nụ cười quyến rũ. “Xin lỗi, tôi vừa mới tắm xong. Buổi họp này có thể sẽ hơi khác so với những gì cô nghĩ.”

Bình luận

Để lại bình luận