Chương 2

: Vết Cắn Định Mệnh
Đoàn người tiếp tục leo núi, tiếng nói cười dần thưa thớt khi con đường trở nên khó khăn hơn. Địa hình dốc đứng, đá lởm chởm, và những bụi cây gai sắc nhọn khiến mọi người phải cẩn thận từng bước. Bình, dù không quen vận động mạnh, vẫn cố gắng bám theo nhóm. Mồ hôi nhễ nhại, áo thun dính chặt vào người, anh lặng lẽ quan sát Linh đi phía trước. Cô mặc áo thun bó sát, dáng người uyển chuyển, như một điểm sáng giữa rừng cây xanh thẳm. Mỗi bước đi của cô khiến Bình không khỏi tưởng tượng, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu, tự mắng mình đừng suy nghĩ linh tinh.
“Bình, coi chừng đá!” Nam hét lên từ phía sau. Bình giật mình, suýt trượt chân trên một tảng đá phủ rêu. Anh gật đầu cảm ơn, nhưng trong lòng hơi bực. Nam luôn tỏ ra thân thiện, nhưng Bình cảm giác anh ta thích thể hiện trước mặt Linh, như muốn khẳng định vị thế của mình trong nhóm. Bình thở dài, tự nhủ không cần so đo, chỉ cần hoàn thành chuyến đi này là đủ.
Đến một khúc quanh nguy hiểm, cả nhóm phải đi qua một con suối nhỏ. Nước chảy xiết, đá trơn nhầy nhụa rêu, tạo thành một thử thách không nhỏ. Hướng dẫn viên nhắc mọi người cẩn thận, đề nghị đi từng người một và bám vào dây thừng được căng sẵn. Bình đứng cuối nhóm, quan sát đồng nghiệp lần lượt vượt qua. Linh, với sự tự tin vốn có, bước lên đầu tiên. Cô nắm chặt dây, bước chân dứt khoát, nhưng ánh mắt vẫn lướt qua khung cảnh xung quanh, tay cầm điện thoại để chụp ảnh.
“Đẹp quá!” Linh reo lên, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh dòng suối lấp lánh dưới nắng. Nhưng chính khoảnh khắc đó, cô mất tập trung. Một hòn đá dưới chân lỏng lẻo, khiến cô trượt ngã. Tiếng hét của Linh vang lên, sắc nhọn, khiến cả nhóm hoảng loạn. Cô ngã về phía dòng nước chảy xiết, tay buông dây thừng, điện thoại rơi xuống suối.
“Linh!” Bình không suy nghĩ, phản xạ nhanh như một bản năng. Anh lao tới, vượt qua vài đồng nghiệp, nắm lấy tay Linh ngay trước khi cô bị dòng nước cuốn đi. Sức mạnh của dòng chảy mạnh hơn anh tưởng, nhưng Bình cắn răng, dùng hết sức kéo cô lên bờ. Linh bám chặt vào tay anh, mắt hoảng loạn, hơi thở dồn dập. Với một cú giật mạnh, Bình kéo được cô lên bờ đá an toàn, cả hai ngã xuống đất, thở hổn hển.
“Bình… cảm ơn…” Linh lắp bắp, run rẩy, áo ướt sũng bám chặt vào cơ thể, lộ ra đường cong gợi cảm. Bình đỏ mặt, cố gắng không nhìn, chỉ gật đầu và quay đi. Anh đứng dậy, định nhặt balo của mình, nhưng một cơn đau nhói bất ngờ xuyên qua mắt cá chân.
“A!” Bình hét lên, ngã ngồi xuống đất. Một con rắn đen bóng, thân nhỏ nhưng dài, vừa cắn vào chân anh rồi nhanh chóng lẩn vào bụi cỏ. Máu rỉ ra từ vết cắn, và cơn đau lan tỏa nhanh chóng. Cả nhóm hoảng loạn, hướng dẫn viên vội chạy tới kiểm tra.
“Rắn độc!” ông hét lên. “Phải đưa cậu ta xuống núi ngay!”
Bình cảm thấy đầu óc quay cuồng, tầm nhìn mờ dần. Linh quỳ bên cạnh, mắt đỏ hoe, nắm tay anh. “Bình, cậu không sao đâu, cố lên!” Giọng cô run run, nhưng Bình không còn đủ sức để đáp lại. Anh chỉ cảm nhận được hơi ấm từ tay cô trước khi ngất đi.
Cả nhóm vội vàng khiêng Bình xuống núi, gọi xe cấp cứu. Trong cơn mê man, Bình mơ thấy một đôi mắt đỏ rực, như của con rắn, nhìn thẳng vào anh. Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đầu: “Sức mạnh… đã được trao…” Anh giật mình, nhưng rồi bóng tối lại kéo anh vào.
Bình tỉnh dậy trong bệnh viện, ánh sáng trắng từ đèn trần khiến anh chớp mắt liên tục. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếng máy móc kêu tít tít đều đặn. Anh cố ngồi dậy, nhưng cơ thể nặng nề như vừa trải qua một giấc ngủ dài. Một y tá bước vào, kiểm tra hồ sơ. “Cậu tỉnh rồi! May mắn lắm, nọc độc không nguy hiểm, chỉ làm cậu ngất đi thôi,” cô nói, mỉm cười. “Nghỉ ngơi thêm, chiều có thể xuất viện.”
Bình gật đầu, vẫn còn mơ hồ. Anh đưa tay sờ ngực, rồi xuống bụng. Thay vì làn da mềm nhũn quen thuộc, anh cảm nhận được những múi cơ săn chắc, rắn rỏi. Anh nhíu mày, nhìn xuống cánh tay. Cơ bắp nổi lên rõ ràng, như thể anh đã tập gym hàng năm trời. Anh đứng dậy, bước tới gương trong phòng bệnh. Khuôn mặt anh vẫn vậy, nhưng cơ thể thì hoàn toàn khác: vai rộng, ngực nở, bụng sáu múi, và đôi chân rắn chắc như một vận động viên.
Nhưng điều khiến Bình sốc nhất là khi anh vô tình chạm vào phần dưới. Anh đỏ mặt, kéo quần bệnh viện xuống kiểm tra. Dương vật của anh, vốn chỉ 14cm bình thường, giờ đây to dài bất thường, ước chừng 27cm, gân guốc và mạnh mẽ. Bình đứng hình, tim đập thình thịch, không tin vào mắt mình.
Cửa phòng mở, Linh bước vào, tay cầm một túi trái cây. “Bình! Cậu tỉnh rồi!” Cô reo lên, chạy tới ôm chầm lấy anh. Bình giật mình, vội kéo quần lên, mặt đỏ như gấc. Linh không để ý, chỉ nắm tay anh, mắt lấp lánh. “Cậu làm tớ sợ chết đi được. Nếu không có cậu, tớ không biết chuyện gì đã xảy ra…”
Bình cười gượng, cố giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể mới khiến anh cảm thấy tự tin hơn. Anh liếc nhìn Linh, và lần đầu tiên, anh nghĩ mình có thể chinh phục bất cứ thứ gì – kể cả trái tim cô.
________________

Bình luận

Để lại bình luận