Chương 2

Thời gian trôi qua, Linh ngày càng bị cuốn hút bởi ông Tâm, không phải vì vẻ ngoài hay hoàn cảnh của ông, mà vì một điều cô không thể lý giải. Ông Tâm, dù già nua và bẩn thỉu, có một đặc điểm khiến cô không thể rời mắt. Trong những lần giúp ông dọn dẹp hay ngồi trò chuyện, cô vô tình để ý đến cơ thể ông. Dù ông mặc quần đùi rách rưới, nhưng mỗi khi ông di chuyển hay ngồi xuống, Linh nhận ra một điều bất thường: cơ quan sinh dục của ông lớn đến mức đáng kinh ngạc, dài đến tận đầu gối khi nó vô tình lộ ra. Nó bẩn thỉu, dính đầy cặn đất, nhưng điều đó không làm Linh cảm thấy ghê tởm. Ngược lại, một cảm giác tò mò, thậm chí là khao khát, bắt đầu trỗi dậy trong cô.

Linh cố gắng dập tắt những suy nghĩ đó. Cô tự nhủ rằng mình đang bị cô đơn làm mờ mắt, rằng cô không thể để bản thân sa lầy vào một thứ bệnh hoạn như vậy. Nhưng mỗi lần đến thăm ông Tâm, cô lại không thể kiểm soát được ánh mắt của mình.

Một buổi chiều, khi đang giúp ông Tâm lau dọn túp lều, Linh vô tình chạm vào tay ông. Bàn tay ông thô ráp, nhưng lại khiến cô run lên. Ông Tâm nhìn cô, đôi mắt mờ đục dường như nhận ra điều gì đó: “Cô Linh, cô ổn không? Mặt cô đỏ hết rồi.” – Ông Tâm hỏi, giọng hơi lo lắng.

“Dạ, cháu không sao… chỉ hơi nóng thôi.” – Linh lấp liếm, tim đập thình thịch.

Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Linh quyết định ở lại túp lều của ông Tâm lâu hơn để tránh mưa. Hai người ngồi dưới mái tôn, nghe tiếng mưa rơi lộp độp. Không gian nhỏ hẹp, mùi đất ẩm và mùi cơ thể của ông Tâm hòa quyện. Linh cảm thấy cơ thể mình nóng ran, không thể kiềm chế được nữa.

Khi ông Tâm đứng dậy để lấy một tấm bạt che thêm cho mái lều, Linh lại nhìn thấy dương vật của ông, lộ ra qua lớp quần rách, dài và nổi bật. Cô cắn môi, đấu tranh nội tâm. Nhưng rồi, như một cơn bốc đồng không thể kiểm soát, cô tiến đến gần ông.

Bác Tâm… cháu… cháu muốn…” – Linh lắp bắp, giọng run rẩy.

Ông Tâm quay lại, ngạc nhiên. “Cô nói gì vậy, Linh?”

Không đợi ông nói thêm, Linh quỳ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào ông. Cô không thể tin nổi mình đang làm gì, nhưng cơ thể cô dường như không còn nghe lý trí. Cô đưa môi mình tới, tận hưởng thứ mà cô đã khao khát trong những ngày qua. Mùi vị bẩn thỉu, đất cát dính trên đó, nhưng Linh không quan tâm. Cô bị cuốn vào một thứ cảm xúc nguyên thủy, không thể cưỡng lại.

Ông Tâm, ban đầu sững sờ, nhưng rồi cũng để bản năng dẫn dắt. Sau hàng chục năm sống cô độc, ông không thể kiềm chế được. Một tiếng rên khàn khàn thoát ra từ cổ họng ông, và rồi, mọi thứ bùng nổ. Linh cảm nhận được sự phóng thích của ông, và trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vừa thỏa mãn, vừa kinh hoàng với chính mình.

Ông Tâm chỉ im lặng, đôi mắt ông nhìn cô với sự lẫn lộn giữa ngạc nhiên và thông cảm: “Cô Linh, cô đừng tự trách mình. Tôi cũng… tôi cũng không đúng.”

Nhưng Linh không thể ở lại thêm phút nào. Cô chạy ra ngoài, bất chấp cơn mưa vẫn rơi. Cô lái xe về nhà, nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt. Khi về đến nhà, cô lao vào phòng tắm, kỳ cọ cơ thể như muốn xóa sạch mọi ký ức về những gì vừa xảy ra. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh ông Tâm, túp lều, và khoảnh khắc ấy vẫn không ngừng ám ảnh.

Những ngày sau, Linh không trở lại túp lều của ông Tâm. Cô lao vào công việc, cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra. Nhưng mỗi đêm, khi nằm trên giường, cô lại nhớ đến ông, đến sự chân thật và cô đơn của ông, và cả sự yếu đuối của chính mình. Cô tự hỏi liệu mình có nên quay lại, hay để mọi thứ chìm vào quên lãng.

Mai, con gái cô, nhận ra sự khác lạ của mẹ. Một buổi tối, khi hai mẹ con ngồi ăn tối, Mai hỏi:”Mẹ ơi, dạo này mẹ sao vậy? Mẹ cứ trầm ngâm hoài.”

Linh mỉm cười gượng gạo. “Mẹ không sao đâu con. Chỉ là… mẹ đang nghĩ về một vài chuyện.”

Bình luận

Để lại bình luận