Chương 2

: Bí mật trong mật thất
Tiêu Lâm hồi hộp mở nắp chiếc rương đồng, ánh mắt sáng rực như vừa phát hiện kho báu. Bên trong, vài bình sứ màu xanh biếc nằm ngay ngắn, cạnh đó là một chồng sách vàng ố không bìa, trông chẳng có gì đặc biệt. Cậu chẹp miệng, vẻ mặt tiu nghỉu: “Cái gì đây? Mấy bình đan dược với vài cuốn sách cùi? Lại là dược liệu chứ gì?!”
Hắn tiện tay nhặt một cuốn sách vàng lên, lật thử vài trang, lòng thầm nghĩ: “Đã mở rồi, không xem thì tiếc!” Nhưng vừa mở ra, Tiêu Lâm trợn tròn mắt, miệng há hốc. Trước mặt không phải danh sách dược liệu khô khan, mà là những bức họa màu sắc rực rỡ, sống động như thật, miêu tả cảnh nam nữ quấn quýt, tư thế dâm đãng đến đỏ mặt.
“Trời ơi! Dược Lão cũng xem mấy thứ này sao?!” Tiêu Lâm kinh ngạc, tim đập thình thịch. Những bức họa trong sách được vẽ tinh xảo, từng đường nét, từng biểu cảm của nhân vật như sống động trước mắt. Cậu lật từng trang, càng xem càng hăng, mắt sáng lên, lòng ngập tràn phấn khích. Đặc biệt, cậu nhận ra toàn bộ nhân vật nữ trong sách đều là những thiếu phụ thành thục, hoặc góa phụ quyến rũ, toát lên vẻ mị hoặc khó cưỡng.
“Dược Lão… không lẽ cũng thích…” Tiêu Lâm lẩm bẩm, đầu óc thoáng hiện hình ảnh Dược Lão và mẹ mình, nhưng cậu lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tự mắng: “Không thể nào! Mẹ yêu cha như thế, làm sao có chuyện đó được!” Cậu vội gạt bỏ ý nghĩ, ngừng lật sách, ánh mắt chuyển sang mấy bình sứ bên cạnh.
Cầm một bình lên, Tiêu Lâm săm soi. Bình không có nhãn, không ghi chú gì, cậu chẳng đoán được là đan dược gì. Tháo nắp, một mùi hương đậm đà phả vào mũi, không hắc, không độc, mà ngược lại, ngửi thôi đã thấy cơ thể như bừng lên sức sống. “Đan dược gì mà thơm thế này? Chắc không phải độc dược đâu, Dược Lão giấu kỹ thế này cơ mà!” Tiêu Lâm lẩm bẩm, mắt dán vào viên đan dược tròn xoe trong tay, lòng ngập do dự.
Hắn biết mình chẳng rành về đan dược, nhưng viên thuốc này như có ma lực, khiến cậu không dứt mắt ra được. “Thôi kệ, sống chết có số!” Tiêu Lâm tự nhủ, lấy hết can đảm, nuốt chửng viên đan dược.
Mắt nhắm nghiền, cậu chờ đợi phản ứng. Chỉ một thoáng, bụng dưới bỗng trướng đau, nóng ran như lửa đốt. Tiêu Lâm hoảng hốt mở mắt, nhìn xuống, và… sững sờ. Dưới háng cậu, quần bị căng phồng lên một khối to đùng! Con cặc vốn bình thường giờ bỗng dựng đứng, to lớn bất thường, dài phải đến 20-30 cm, thô như cổ tay, gân xanh nổi cuồn cuộn, quy đầu đỏ au trông uy mãnh như dã thú.
“Trời đất! Đan dược gì mà kinh thế này?!” Tiêu Lâm há hốc miệng, vừa kinh ngạc vừa phấn khích. Cậu đưa tay sờ thử, cảm giác nóng bỏng, cứng như thép. Nhẹ nhàng vuốt ve, một luồng khoái cảm như điện giật chạy dọc cơ thể, hơi thở cậu trở nên gấp gáp. Con cặc trong tay nhảy múa, gân xanh đập thình thịch như có sự sống riêng.
“Đan dược này… mạnh thế sao?!” Tiêu Lâm lẩm bẩm, mắt lóe lên sự phấn khích. Cậu chợt nhớ đến cuốn sách vàng bên cạnh, vội vàng lật lại, vừa xem vừa vuốt ve con cặc đang căng cứng. Những bức họa dâm mỹ hiện ra: thiếu phụ với tư thế khiêu gợi, mút lấy, nuốt vào cặc nam nhân, từng động tác đầy kích thích. Tiêu Lâm, vốn chỉ là một thằng nhóc 14 tuổi, nhìn cảnh này mà miệng khô ran, bụng dưới đau nhức vì căng tức.
“Đù… mấy bà này dâm thật!” Cậu vừa lẩm bẩm, vừa lướt tay nhanh hơn, con cặc cứng như sắt trong tay rung lên bần bật. Nhưng bỗng, cậu dừng lại, lẩm bẩm: “Mà… vẫn không đẹp bằng mẹ…” Ý nghĩ vừa lóe lên, Tiêu Lâm giật mình, tự mắng: “Đệt! Tiêu Lâm, mày nghĩ gì vậy?! Sao dám so mẹ với mấy con điếm trong sách này!” Cậu cố xua đi ý tưởng loạn luân, nhưng hình ảnh mẹ mình – Medusa – với thân hình quyến rũ, khuôn mặt tuyệt mỹ, cứ lởn vởn trong đầu.
Càng nghĩ, con cặc càng căng, cậu không kìm được, tay lướt nhanh hơn, mắt dán vào bức họa một thiếu phụ ngực bự, dáng người bốc lửa. “Phập phập!” Một tiếng, cậu không chịu nổi nữa, tinh dịch bắn ra như suối, phun mạnh lên trang sách, dính đầy khuôn mặt và cặp vú của thiếu phụ trong tranh. Tinh dịch trắng đục, sền sệt chảy xuống, vương vãi khắp nơi. Tiêu Lâm sướng đến run người, ngón chân co quắp, con cặc rung lên từng hồi, vài giọt tinh cuối cùng nhỏ xuống sàn.
“Sướng… sướng vãi!” Cậu thở hổn hển, mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng vẫn còn chút áy náy vì đã làm bẩn sách của Dược Lão. “Thôi, Dược Lão chắc không biết đâu…” Cậu tự an ủi, vội vàng lau sạch tinh dịch trên sách, nhưng mùi tanh nồng vẫn thoảng trong không khí. Cậu cẩn thận xếp lại sách vào rương, lòng thầm cầu mong Dược Lão không phát hiện ra.

Bình luận

Để lại bình luận