Chương 2

: Lời Sỉ Nhục Kinh Tởm
Medusa đứng giữa không trung, đôi mắt sắc lạnh như dao quét qua đám người Hồn Điện, lòng dâng lên một tia nặng nề. Nàng chẳng phải kẻ ngốc, nhìn cái đám này là biết ngay chúng chẳng có ý tốt. Cái khí thế âm u, những ánh mắt dơ dáy lướt trên người nàng như muốn lột sạch từng mảnh vải, khiến nữ vương xà nhân cảm thấy một cơn giận dữ xen lẫn chút bất an. “Đám khốn kiếp này, đến đây làm gì? Hại xà nhân tộc của bà hay nhắm vào chính bà đây?” – Medusa nghiến răng, trong lòng thầm nhủ, dù là gì đi nữa, nàng tuyệt đối không để chúng thực hiện được!
Đám Hồn Điện đứng đó, chẳng thèm để tâm đến uy áp đấu tông của nàng. Một gã hộ pháp, mặt mũi gầy gò, đôi môi mỏng dính nở nụ cười đểu cáng, lên tiếng trước: “Khặc khặc khặc! Nghe đồn từ lâu rồi, đám con gái xà nhân tộc đứa nào cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thân hình mềm mại, nhìn là muốn nuốt sống. Hôm nay được gặp nữ vương Medusa, quả nhiên danh bất hư truyền! Mày nhìn cái thân hình kia, cái khuôn mặt kia, ối trời, chỉ muốn bắt về làm nô lệ, ngày đêm hành hạ cho đã!”
Gã vừa dứt lời, đám hộ pháp xung quanh phá lên cười, tiếng cười the thé như quạ kêu, đầy vẻ dâm tà. Một tên khác, giọng nói trầm trầm nhưng không kém phần ghê tởm, chen vào: “Khặc khặc! Bắt con nhỏ Medusa này về làm nô, tao cá là chơi cả ngày lẫn đêm cũng chẳng chán. Mày nhìn cái khuôn mặt kiêu kỳ kia đi, tao chỉ muốn đè xuống, hành cho nó khóc lóc van xin, xem thử nó khóc lên sẽ ngon mắt cỡ nào!”
Medusa nghe đến đây, đôi mắt lóe lên tia giận dữ. Nàng, nữ vương của xà nhân tộc, từ khi nào bị đám khốn kiếp này dám sỉ nhục bằng những lời lẽ bẩn thỉu đến thế? “Đám súc sinh chúng mày, dám mở miệng nói nhảm trước mặt bà? Dù chúng mày có mạnh hơn bà đi nữa, đừng hòng khiến bà sợ hãi!” – Medusa gầm lên, giọng nói sắc lạnh, mang theo sự cao ngạo bất khuất của một nữ vương. Nhưng trong lòng, nàng biết rõ tình thế chẳng hề đơn giản. Phía sau nàng là cả xà nhân tộc, những người dân mà nàng thề bảo vệ bằng cả tính mạng. Nàng không thể lùi bước, dù có phải đánh đổi cả sinh mệnh.
Một gã hộ pháp khác, mặt mũi bặm trợn, cười khẩy, tiếp lời: “Khặc khặc khặc! Mày ngon lắm, Medusa! Dám lên giọng với bọn tao? Tao cá cái miệng mày cũng xú như đôi chân mày thôi! Nhìn cái dáng kiêu sa đó, tao tưởng chân mày phải thơm như hoa chứ, ai ngờ chắc xú muốn chết! Xà nhân tộc đâu có thói quen rửa chân, đúng không? Khặc khặc!”
Gã vừa nói vừa đưa mắt lướt xuống đôi chân thon dài của Medusa, ánh mắt đầy vẻ dâm đãng. Một tên khác chen vào, giọng đầy trêu chọc: “Ê, mày chắc thế à? Làm sao biết chân nó thơm hay xú? Tao đề nghị bắt nó lại, lột giày ra ngửi thử coi! Khặc khặc! Tao cá là xú đến mức chó ngửi cũng phải chạy mất dép!”
Đám Hồn Điện cười rộ lên, tiếng cười vang vọng, đầy vẻ nhục mạ. Medusa nghe mà máu nóng dồn lên mặt, đôi tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Nàng, nữ vương của xà nhân tộc, từ nhỏ đã được chăm chút từng li từng tí, từ làn da, mái tóc đến đôi chân – tất cả đều hoàn mỹ không tì vết. Vậy mà đám khốn này dám mở miệng sỉ nhục, dám bảo chân nàng xú? “Đám súc sinh chúng mày, chỉ biết dùng mấy lời bẩn thỉu để nhục nhã bà? Bà thề, hôm nay không ai trong chúng mày được rời khỏi đây lành lặn!” – Medusa gào lên, đấu khí bùng nổ, mái tóc đen tung bay trong gió, khí thế như muốn xé tan bầu trời.
Nhưng đám Hồn Điện chỉ cười khẩy, chẳng thèm để tâm. Tên nhóc đấu tông cửu tinh, đứng giữa đám hộ pháp, nhếch môi, giọng nói lạnh lùng: “Khặc khặc, Medusa, mày cứ gào đi! Tao muốn xem mày kiêu ngạo được bao lâu! Đám xà nhân tộc của mày, tao cá là cũng ghét cái đôi chân xú của mày lắm, đúng không? Lát nữa bọn tao sẽ kiểm tra thử, xem chân mày xú đến cỡ nào! Khặc khặc khặc!”
Medusa nghiến răng, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Nàng biết rõ, đám khốn này không chỉ đến để khiêu khích. Chúng muốn nhục nhã nàng, muốn phá hủy cái danh dự và sự cao ngạo của nữ vương xà nhân. “Đám khốn kiếp, dám sỉ nhục bà? Chúng mày sẽ phải trả giá!” – Nàng gầm lên, đấu khí cuộn trào, sẵn sàng lao vào cuộc chiến sinh tử. Dù biết đối thủ mạnh mẽ, dù biết nguy cơ đang rình rập, Medusa vẫn đứng đó, kiêu ngạo như ngọn núi bất khuất, sẵn sàng đối đầu với cả thế giới để bảo vệ tộc nhân và danh dự của mình.

Bình luận

Để lại bình luận