Chương 2

: Những Ngày Tháng Bình Dị và Khát Vọng Lớn Lao

Một năm trôi qua kể từ ngày Long đặt chân đến thế giới này. Cậu đã quen với nhịp sống chậm rãi của ngôi làng, với tiếng gà gáy mỗi sáng và tiếng trẻ con cười đùa mỗi chiều. Cơ thể cậu không còn yếu ớt như trước. Đôi chân giờ đây vững chãi khi chạy, đôi tay đủ sức nâng những thùng nước mà năm ngoái cậu chỉ dám đứng nhìn. Nhưng điều khiến Long tự hào nhất là ý chí – nó đã được tôi luyện qua từng ngày, từng giọt mồ hôi rơi trên sân đất sau nhà.

Cuộc sống hàng ngày của Long xoay quanh một vòng tròn đều đặn. Sáng sớm, cậu dậy trước bình minh, chạy bộ và tập các bài thể dục đơn giản. Sau đó, cậu giúp người dì làm việc nhà: quét sân, rửa rau, nhóm bếp. Người dì, mà cậu giờ biết tên là Mẫn, vẫn giữ thái độ gắt gỏng, thường xuyên say xỉn và ít khi quan tâm đến cậu. Nhưng Long không phiền lòng. Cậu học cách sống độc lập, tự chăm sóc bản thân từ những việc nhỏ nhất, như giặt quần áo hay nấu một bát cháo đơn giản khi dì Mẫn ngủ quên.

Buổi chiều là thời gian Long yêu thích nhất. Sau khi hoàn thành việc nhà, cậu thường chạy ra cánh đồng hoặc bìa rừng chơi với đám trẻ trong làng. Chúng gọi cậu là “Long nhanh chân” vì cậu chạy nhanh hơn hẳn sau một năm tập luyện. Những trò chơi như trốn tìm, ném đá, hay thi nhảy xa giúp Long không chỉ rèn luyện thể lực mà còn xây dựng tình bạn. Cậu đặc biệt thân với Tiểu Phong, cậu bé tóc đuôi ngựa, và Tiểu Linh, cô bé tóc bím. Cả hai đều mơ ước trở thành Hồn Sư, và những cuộc trò chuyện của họ luôn xoay quanh Vũ Hồn, Hồn Thú, hay những truyền thuyết về các Hồn Sư vĩ đại.

Một lần, khi cả ba ngồi nghỉ dưới bóng cây cổ thụ, Tiểu Phong khoe: “Ba tao bảo nếu tao có Tiên Thiên Hồn Lực, tao sẽ được vào học viện Hồn Sư ở thành phố lớn!” Tiểu Linh gật đầu: “Tao cũng muốn thế. Nghe nói ở đó có thầy cô dạy cách tu luyện, còn được săn Hồn Thú để lấy Hồn Hoàn nữa.” Long lắng nghe, mắt sáng lên: “Nếu mình cũng thành Hồn Sư, mình muốn đi khắp đại lục, tìm hiểu mọi thứ về Vũ Hồn.”

Tiểu Phong cười to: “Mày mơ lớn ghê! Nhưng mà, mày có biết ba mẹ mày có Vũ Hồn gì không? Biết đâu mày kế thừa được.” Long lắc đầu: “Mình chỉ nghe dì nói ba mẹ là Hồn Tông, nhưng không rõ lắm. Chắc phải hỏi thêm.” Cậu quyết định sẽ tìm cách moi thông tin từ dì Mẫn, dù biết điều đó chẳng dễ dàng.

Ngoài đám trẻ, Long còn kết thân với ông lão Trần, một Hồn Sư đã nghỉ hưu sống ở cuối làng. Ông từng là Hồn Tôn, sở hữu Vũ Hồn Quy Giáp, nhưng giờ đây chỉ sống bình dị, chăm sóc vườn rau và kể chuyện cho lũ trẻ nghe. Long thường mang đến cho ông những quả táo hái trộm từ cây nhà hàng xóm hoặc một bó rau tươi, đổi lấy những câu chuyện về thế giới Hồn Sư. Một buổi chiều, khi mang đến một giỏ khoai lang, Long hỏi: “Ông Trần, làm thế nào để có Tiên Thiên Hồn Lực cao ạ?”

Ông lão vuốt chòm râu bạc, cười hiền: “Tiên Thiên Hồn Lực phụ thuộc vào di truyền, nhưng thể chất và tinh thần cũng quan trọng. Một cơ thể khỏe mạnh, một tâm trí kiên định sẽ giúp cháu có cơ hội tốt hơn khi thức tỉnh.” Long gật gù, ghi nhớ từng lời. Cậu hỏi tiếp: “Thế cháu tập luyện mỗi ngày có giúp ích không?” Ông lão gật đầu: “Có chứ. Cháu cứ tiếp tục, nhưng đừng quá sức, cơ thể còn nhỏ mà.”

Lời khuyên của ông lão như tiếp thêm động lực cho Long. Cậu bắt đầu chú ý hơn đến chế độ ăn uống, cố gắng ăn nhiều rau và thịt hơn, dù thực đơn nhà dì Mẫn thường chỉ có cháo loãng và khoai luộc. Những lúc dì say xỉn, Long lén lấy ít tiền bà để rơi, ra chợ làng mua thêm trứng hoặc cá khô để bồi bổ. Cậu cũng ngủ sớm hơn, tránh thức khuya như thói quen ở Trái Đất, vì cậu biết giấc ngủ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe.

Một lần, khi đang giặt quần áo bên suối, Long vô tình nghe được hai bà cô trong làng trò chuyện. “Thằng bé Long đáng thương thật, ba mẹ nó là Hồn Tông giỏi giang, vậy mà chết trẻ,” một người nói. Người kia thở dài: “Nghe đâu họ đi săn Hồn Thú cho nhà quý tộc ở thành phố, gặp con thú nghìn năm, không ai sống sót.” Long ngừng tay, tim đập mạnh. Cậu lặng lẽ ghi nhớ, quyết tâm sẽ tìm hiểu rõ hơn khi có cơ hội.

Tối đó, nhân lúc dì Mẫn đang tỉnh táo, Long lấy hết can đảm hỏi: “Dì ơi, ba mẹ con có Vũ Hồn gì ạ?” Người dì nhíu mày, nhưng có lẽ vì tâm trạng tốt, bà đáp: “Ba mày có Đầu Nấm Bạo Huyết, khi kích hoạt thì cuồng hóa, mạnh mẽ lắm. Mẹ mày có Vũ Hồn Tóc, điều khiển tóc như roi, vừa đánh vừa đỡ. Nhưng hỏi làm gì? Họ chết rồi.” Long gật đầu, không dám hỏi thêm, nhưng trong lòng cậu như có một mồi lửa bùng lên. “Vũ Hồn của ba mẹ mạnh như thế, mình phải kế thừa được gì đó,” cậu tự nhủ.

Những ngày tháng bình dị trôi qua, nhưng khát vọng trong lòng Long ngày càng lớn. Cậu mơ về ngày thức tỉnh Vũ Hồn, về việc trở thành Hồn Sư, báo thù cho cha mẹ, và khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Mỗi giọt mồ hôi, mỗi bước chạy, mỗi giấc ngủ đều là một viên gạch xây nên tương lai của cậu. Dù không có hệ thống hay bàn tay vàng, Long tin rằng chỉ cần nỗ lực, cậu sẽ tạo nên kỳ tích.

Bình luận

Để lại bình luận